Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái hành trình học tiếng Anh của bản thân, đặc biệt là lúc mới bắt đầu, mò mẫm đủ kiểu. Nói thật là hồi đó tôi cũng như tờ giấy trắng vậy, nhìn đâu cũng thấy chữ nghĩa nó nhảy múa loạn xạ, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu cho đúng.

Giai đoạn mò mẫm ban đầu
Tôi nhớ hồi đó, nghe người ta bảo học tiếng Anh quan trọng lắm, nên tôi cũng ham hố. Bước đầu tiên, tôi ra nhà sách, khuân về một đống sách ngữ pháp dày cộp, rồi mấy cuốn từ vựng theo chủ đề. Nghĩ bụng là cứ cày hết đống này chắc là ngon. Ấy thế mà, được vài hôm là thấy nản. Ngữ pháp thì khô khan, khó nhớ, từ vựng thì học trước quên sau. Cảm giác nó cứ mông lung thế nào ấy.
Tôi cũng thử tải mấy cái ứng dụng học tiếng Anh về điện thoại. Ban đầu thì cũng hào hứng lắm, ngày nào cũng mở ra bấm bấm một tí. Nhưng mà rồi cũng đâu vào đấy, vì nhiều khi học trên app nó cứ rời rạc, không có hệ thống gì cả. Với lại, tự học một mình nó dễ chán lắm các bác ạ.
Tìm ra con đường cho riêng mình
Sau một thời gian vật lộn, tôi nhận ra là mình không thể cứ học theo kiểu truyền thống hay theo phong trào được. Phải tìm cách nào đó nó phù hợp với mình hơn.
Đầu tiên, tôi quyết định là không ôm đồm ngữ pháp quá nhiều nữa. Thay vào đó, tôi tập trung vào việc học từ vựng cơ bản trước. Tôi làm gì ư?
- Học từ vựng qua hình ảnh: Tôi tìm mấy cái flashcard có hình ảnh minh họa cho từ. Ví dụ, học từ “apple” thì có hình quả táo. Cách này giúp tôi nhớ từ lâu hơn.
- Ghi chép lại: Tôi sắm một cuốn sổ tay nhỏ, mỗi ngày tôi cố gắng học khoảng 5-10 từ mới. Tôi ghi từ đó, nghĩa của nó, và cố gắng đặt một câu ví dụ đơn giản với từ đó. Thỉnh thoảng lôi ra xem lại.
- Nghe nhạc, xem phim hoạt hình: Cái này thì vui hơn nhiều. Tôi bắt đầu bằng mấy bài hát tiếng Anh cho trẻ con, giai điệu nó đơn giản, từ ngữ cũng dễ hiểu. Rồi chuyển qua xem phim hoạt hình có phụ đề tiếng Anh. Ban đầu thì cũng chỉ hiểu lõm bõm thôi, nhưng dần dần tai mình nó quen với ngữ điệu, cách phát âm.
Khi đã có một chút vốn từ và quen tai rồi, tôi mới bắt đầu mò lại ngữ pháp. Nhưng lần này, tôi không học theo kiểu nhồi nhét nữa. Tôi học qua các mẫu câu đơn giản, xem người ta dùng trong tình huống nào. Ví dụ, học về thì hiện tại đơn, tôi sẽ tìm các câu ví dụ về thói quen hàng ngày. Cứ thế, từ từ từng chút một.

Thực hành và duy trì
Học mà không hành thì cũng vứt. Thế nên, tôi cố gắng tìm mọi cơ hội để thực hành. Ban đầu thì ngại lắm, sợ nói sai người ta cười. Nhưng rồi tôi nghĩ, mình không nói thì làm sao mà biết sai ở đâu để sửa. Thế là tôi bắt đầu:
- Tự nói chuyện một mình: Nghe hơi kỳ cục đúng không? Nhưng mà tôi hay đứng trước gương, tự nói mấy câu đơn giản, mô tả đồ vật xung quanh bằng tiếng Anh.
- Tìm bạn học chung: May mắn là tôi cũng rủ được mấy đứa bạn có cùng chí hướng. Chúng tôi hẹn nhau thỉnh thoảng nói chuyện bằng tiếng Anh, dù là bập bẹ cũng được, miễn là dám nói.
- Không sợ sai: Đây là điều quan trọng nhất. Tôi chấp nhận là mình sẽ sai, và coi đó là chuyện bình thường. Sai thì sửa, không có gì phải xấu hổ cả.
Đến giờ, tiếng Anh của tôi tuy chưa phải là siêu sao gì, nhưng cũng đủ để tôi đọc hiểu được những thông tin cơ bản, xem phim không cần nhìn phụ đề tiếng Việt quá nhiều, và tự tin hơn khi giao tiếp những câu đơn giản. Quan trọng là tôi đã tìm ra được cách học phù hợp với mình và kiên trì theo đuổi nó.
Nói chung, hành trình học tiếng Anh cho người mới bắt đầu nó gian nan lắm, nhưng mà cứ từ từ, từng bước một, rồi cũng sẽ tới đích thôi. Đừng có nản nhé mọi người!
Leave a Comment