Nói về chuyện tiếng Anh cho người mới bắt đầu á, tôi cũng từng như các bạn thôi, loay hoay đủ kiểu. Hồi đó tôi cũng vật vã lắm, nhìn đâu cũng thấy chữ nghĩa lằng nhằng, nghe thì như vịt nghe sấm. Thật sự là một hành trình dài, nhưng mà cũng vui.
Bước đầu của tôi nó gian nan thế nào
Ban đầu, tôi cũng ham hố lắm. Tôi tải cả đống app về điện thoại, cái thì học từ vựng, cái thì luyện phát âm. Rồi cũng mua mấy cuốn sách ngữ pháp dày cộp về cày. Nghĩ lại thấy mình cũng siêng ghê. Nhưng mà, được dăm bữa nửa tháng là bắt đầu thấy oải. Mấy cái app thì vui vui lúc đầu thôi, sau nó cứ lặp đi lặp lại thấy chán òm. Sách ngữ pháp thì đọc buồn ngủ, chữ nào chữ nấy cứ nhảy múa trước mắt.
Tôi nhớ có lần còn đăng ký một lớp học ở trung tâm. Đi học thì cũng có không khí đấy, nhưng mà lớp đông, cô giáo cũng không theo sát từng người được. Với lại, học phí cũng không phải rẻ. Tôi học được một khóa xong rồi cũng nghỉ, thấy không ăn thua lắm.
Thất bại lớn nhất của tôi lúc đó là học mà không có mục tiêu rõ ràng, cứ thấy ai bảo gì hay là làm theo, không biết mình thực sự cần gì.
Rồi tôi làm gì tiếp theo?
Sau một thời gian mò mẫm, tôi nhận ra một điều quan trọng: phải thực hành, phải nói ra, dù có sai bét nhè. Thế là tôi thay đổi cách tiếp cận.
Đầu tiên, tôi bắt đầu bằng việc nghe. Nghe nhạc tiếng Anh, ban đầu chả hiểu gì sất, cứ nghe cho quen tai. Mấy bài mình thích thì mình nghe đi nghe lại, rồi mò lời bài hát ra xem. Dần dần cũng ngấm được chút ít giai điệu với cách người ta nhấn nhá.

Tiếp theo là xem phim. Tôi chọn mấy phim hoạt hình hoặc phim sitcom có phụ đề tiếng Anh. Ban đầu xem phụ đề tiếng Việt, sau quen rồi thì chuyển sang phụ đề tiếng Anh. Cái này giúp tôi học được nhiều từ lóng với cách nói chuyện tự nhiên lắm.
Về phần từ vựng, tôi không học theo kiểu danh sách dài ngoằng nữa. Tôi học theo chủ đề, hoặc là những từ tôi gặp khi nghe nhạc, xem phim. Tôi có một cuốn sổ nhỏ, ghi lại từ mới kèm theo ví dụ. Mỗi ngày tôi đặt mục tiêu học vài từ mới. Không cần nhiều, 5-10 từ thôi, nhưng phải dùng được.
Quan trọng nhất là tập nói. Cái này mới khó này. Ban đầu tôi ngại lắm, sợ sai, sợ người ta cười. Nhưng rồi tôi nghĩ, mình không nói thì ai biết mình sai ở đâu mà sửa. Thế là tôi tự nói chuyện một mình trước gương. Nghe thì hơi kỳ cục, nhưng mà hiệu quả phết. Sau đó, tôi tìm mấy bạn cũng đang học tiếng Anh để luyện nói cùng. Có người sửa lỗi cho mình, mình cũng sửa lỗi cho người ta, vui vẻ học hỏi lẫn nhau.
- Nghe nhạc tiếng Anh mỗi ngày.
- Xem phim có phụ đề tiếng Anh.
- Học từ vựng theo chủ đề, ghi chép cẩn thận.
- Tập nói một mình, rồi tìm bạn luyện cùng.
À, còn một cái nữa là tôi không quá chú trọng vào ngữ pháp lúc đầu. Tôi thấy nhiều người cứ chăm chăm vào ngữ pháp, học cho lắm vào rồi không dám mở miệng. Thế thì học làm gì? Ngữ pháp quan trọng, nhưng giao tiếp được mới là cái đích. Cứ nói đi, sai rồi sửa, dần dần ngữ pháp nó cũng vào đầu thôi.
Kết quả và vài lời khuyên chân thành
Sau một thời gian kiên trì theo mấy cách đó, tôi thấy tiếng Anh của mình cải thiện rõ rệt. Dĩ nhiên là chưa thể như người bản xứ được, nhưng ít nhất tôi cũng tự tin giao tiếp những tình huống cơ bản, xem phim không cần phụ đề tiếng Việt nữa, đọc hiểu được kha khá tài liệu.

Cho nên, nếu bạn là người mới bắt đầu, tôi có vài lời khuyên thế này:
Một là, xác định rõ mục tiêu học tiếng Anh để làm gì. Có mục tiêu thì mới có động lực.
Hai là, đừng sợ sai. Cứ mạnh dạn nói, mạnh dạn thực hành. Sai thì sửa, chả có gì phải xấu hổ.
Ba là, tìm cho mình một phương pháp học phù hợp với bản thân. Đừng thấy ai làm gì cũng bắt chước theo. Cái gì hợp với người ta chưa chắc đã hợp với mình.
Bốn là, kiên trì. Học ngoại ngữ là cả một quá trình, không phải ngày một ngày hai mà giỏi được. Cứ mỗi ngày một chút, mưa dầm thấm lâu.

Đấy, kinh nghiệm của tôi chỉ có vậy thôi. Hy vọng là nó giúp ích được cho các bạn đang trên con đường chinh phục tiếng Anh. Chúc các bạn thành công nhé!
Leave a Comment