Chào mọi người, nay tôi lại ngoi lên chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của bản thân đây. Chuyện là hồi đó tôi cũng vật vã với tiếng Anh lắm, nhìn đâu cũng thấy chữ nghĩa nhảy múa loạn xạ, muốn bắt đầu mà không biết túm vào đâu.

Hành trình gian nan lúc ban đầu
Tôi nhớ hồi đó, cũng nghe người ta nói này nói nọ. Nào là phải học ngữ pháp trước cho chắc, rồi mới học từ vựng. Tôi cũng hì hục mua sách ngữ pháp về cày. Ôi thôi, nào là thì hiện tại đơn, quá khứ hoàn thành, rồi câu điều kiện các kiểu. Đọc xong đầu óc nó cứ ong ong, chữ thì biết mà ráp vào nói hay viết thì chịu chết.
Xong rồi lại có người bảo, phải có từ vựng mới nói được chứ. Thế là tôi lại quay cuồng đi tìm các app học từ vựng, rồi mua cả đống flashcard về. Mỗi ngày cũng cố nhồi nhét được chục từ. Nhưng khổ nỗi, học trước quên sau. Hôm nay nhớ, mai hỏi lại thì ơ… từ này quen quen. Nản không tả nổi.
Có dạo tôi còn thử nghe nhạc US-UK, xem phim không phụ đề. Nghe thì cũng thấy du dương đấy, nhưng hiểu được dăm ba câu, còn lại thì như vịt nghe sấm. Thấy người ta nói chuyện bằng tiếng Anh sao mà nó siêu thế, còn mình thì lắp ba lắp bắp, nghĩ mãi không ra từ.
Tìm ra lối đi riêng từ thực tế
Sau một thời gian dài loay hoay, tôi nhận ra là mình cứ chạy theo những thứ cao siêu quá mà quên mất cái gốc. Với lại, quan trọng là mình cần tiếng Anh để làm gì. Tôi thì chỉ cần giao tiếp cơ bản, đọc hiểu tài liệu công việc là chính, chứ không phải để đi thi IELTS 8.0 hay làm phiên dịch viên.
Thế là tôi quyết định bắt đầu lại từ những thứ đơn giản nhất.

- Đầu tiên, tôi học lại bảng chữ cái tiếng Anh, cách phát âm chuẩn từng chữ. Nghe thì có vẻ trẻ con, nhưng mà nó quan trọng lắm. Phát âm sai thì người ta không hiểu mình nói gì, mà mình cũng không nghe được người ta nói gì. Tôi tìm mấy video trên mạng của người bản xứ dạy phát âm, rồi cứ bắt chước đọc theo.
- Tiếp theo, tôi tập trung vào những cụm từ giao tiếp thông dụng. Mấy câu chào hỏi, cảm ơn, xin lỗi, hỏi đường, mua đồ… Tôi ghi ra một quyển sổ nhỏ, lúc nào rảnh lại lôi ra đọc, lẩm nhẩm trong miệng. Gặp tình huống nào thì cố gắng hình dung mình sẽ nói câu gì.
- Về từ vựng, tôi không học tràn lan nữa. Tôi chọn những chủ đề gần gũi với cuộc sống hàng ngày: gia đình, thời tiết, công việc, sở thích… Mỗi ngày học vài từ mới liên quan đến chủ đề đó thôi, nhưng cố gắng đặt câu với nó luôn. Tôi dùng mấy cái app có hình ảnh minh họa, thấy cũng dễ nhớ hơn.
- Quan trọng nữa là phải thực hành nói. Ban đầu ngại lắm, sợ sai. Nhưng mà tôi nghĩ, không nói thì làm sao mà biết mình sai ở đâu để sửa. Tôi tự nói chuyện một mình trước gương, rồi rủ mấy đứa bạn cũng đang học tiếng Anh nói chuyện với nhau. Sai thì cùng nhau sửa, vui lắm.
- Tôi cũng bắt đầu xem lại phim, nhưng lần này tôi chọn phim hoạt hình, hoặc phim có phụ đề tiếng Anh. Tốc độ nói trong phim hoạt hình thường chậm hơn, từ vựng cũng đơn giản hơn. Vừa xem vừa đoán nghĩa, chỗ nào không hiểu thì dừng lại tra từ điển.
Cứ như vậy, mỗi ngày một chút. Không cần phải học dồn dập, nhưng phải đều đặn. Có những lúc cũng nản lắm, muốn bỏ cuộc. Nhưng nghĩ lại mục tiêu của mình, rồi lại cố gắng. Dần dần, tôi thấy mình nghe hiểu được nhiều hơn, nói cũng tự tin hơn chút xíu.
Đến giờ thì tiếng Anh của tôi cũng chỉ ở mức tàm tạm, đủ để giao tiếp cơ bản với người nước ngoài, đọc hiểu email công việc hay mấy tài liệu đơn giản. Chưa dám gọi là giỏi, nhưng ít ra là không còn sợ tiếng Anh như trước nữa. Cái chính là mình tìm được phương pháp phù hợp với bản thân và kiên trì theo đuổi nó. Chứ không có con đường tắt nào đâu mọi người ạ.
Leave a Comment