Mấy bữa nay thấy nhiều bạn hỏi han vụ tiếng Anh cho người đi làm, nên nay tui cũng rảnh rỗi, ngồi gõ lại chút kinh nghiệm xương máu của bản thân. Chuyện là hồi đó tui cũng ì ạch lắm, đi làm mà gặp đối tác nước ngoài là tim đập chân run, nói năng lắp ba lắp bắp.

Hồi mới ra trường, tiếng Anh của tui chủ yếu là ngữ pháp để thi cử thôi, chứ nói thì… thôi rồi. Đi làm được vài năm, công ty bắt đầu có nhiều dự án với bên nước ngoài. Thế là sếp nhìn tui, tui nhìn sếp, rồi sếp bảo: “Chú cố gắng cải thiện tiếng Anh đi nhé, cơ hội nhiều”. Nghe xong vừa mừng vừa lo. Mừng vì có cơ hội, lo vì không biết bắt đầu từ đâu.
Tui cũng thử đủ cách. Nào là tải cả đống app về học, sáng nào cũng cố dậy sớm cày từ vựng. Được dăm bữa nửa tháng lại đâu vào đấy. Mấy cái app đó nó cứ nhắc học như kiểu báo thức ấy, nhiều lúc đang bận bù đầu, thấy thông báo là lại thấy áp lực thêm. Từ vựng thì học trước quên sau, chả áp dụng được mấy.
Rồi thì đăng ký mấy khóa học online, quảng cáo thì hay lắm, nào là “cam kết đầu ra”, “giao tiếp thành thạo sau 3 tháng”. Học thì cũng có học, nhưng mà nó cứ sao sao ấy, không thực tế lắm. Giáo viên nói nhanh, mình thì nghe câu được câu chăng. Bài tập về nhà thì làm cho có, vì công việc ở công ty đã chiếm hết thời gian rồi. Tốn mớ tiền mà thấy không ăn thua.
Bước ngoặt của tui
Sau một thời gian vật lộn, tui nhận ra một điều quan trọng: học phải đi đôi với hành. Với lại, phải tìm được cái gì đó mình thích thì mới theo lâu dài được. Cứ ép mình học theo kiểu truyền thống thì khó lắm, nhất là với người đi làm thời gian eo hẹp như tui.
Thế là tui bắt đầu thay đổi chiến thuật. Tui suy nghĩ xem mình thực sự cần tiếng Anh cho cái gì trong công việc.

- Đầu tiên là email: Cái này thì không tránh được rồi. Tui bắt đầu để ý cách mấy sếp hay đồng nghiệp viết email cho đối tác. Mượn mấy cái email mẫu, rồi tập viết lại theo ý mình. Ban đầu thì cũng nhờ người này người kia xem hộ, sửa cho. Sai nhiều lắm, nhưng mà sửa rồi thì nhớ.
- Sau đó là họp hành: Đây mới là cái khó nhằn. Nghe người ta nói đã khó, nói lại còn khó hơn. Tui bắt đầu bằng việc chuẩn bị trước nội dung mình định nói. Ghi ra mấy ý chính, mấy từ khóa quan trọng. Lúc họp thì cố gắng nghe kỹ, bắt keyword. Ban đầu thì chỉ dám nói mấy câu ngắn, kiểu “Yes, I agree” hay “Can you repeat that?”. Dần dần mạnh dạn hơn, tập đặt câu hỏi, rồi trình bày ý kiến của mình.
- Tìm môi trường thực tế: Tui để ý thấy công ty thỉnh thoảng có mấy buổi workshop hay training mà có chuyên gia nước ngoài. Mấy buổi đó tui đăng ký đi hết. Ngồi nghe, dù hiểu được 50-60% cũng được. Quan trọng là mình được “tắm” trong môi trường tiếng Anh. Rồi tui cũng chủ động bắt chuyện với mấy anh chị đồng nghiệp mà tiếng Anh tốt, hỏi han kinh nghiệm, nhờ họ chỉ cho.
- Giải trí bằng tiếng Anh: Thay vì cày phim bộ tiếng Việt, tui chuyển qua xem phim Mỹ, phim Anh có phụ đề tiếng Anh. Nghe nhạc US-UK nhiều hơn. Đọc mấy tin tức ngắn bằng tiếng Anh trên mấy trang báo đơn giản. Cách này nó không áp lực, mà lại thấm từ từ.
Cứ như vậy đó, tui không đặt nặng mục tiêu phải siêu sao gì hết. Cứ mỗi ngày cố gắng một chút. Quan trọng là mình tạo thói quen sử dụng tiếng Anh hàng ngày, dù ít dù nhiều.
Dần dần, tiếng Anh của tui khá hơn hẳn. Không phải là siêu sao gì đâu, nhưng đủ tự tin để trao đổi công việc, để trình bày ý tưởng, để không còn “sợ” mỗi khi thấy email hay cuộc gọi từ đối tác nước ngoài nữa. Các cuộc họp với đối tác, tui đã có thể tham gia đóng góp ý kiến, chứ không chỉ ngồi im nghe như hồi trước.
Quan trọng nhất, tui thấy là phải kiên trì và đừng sợ sai. Cứ nói, cứ dùng, sai đâu sửa đó. Người ta cũng không có đánh giá mình gay gắt như mình nghĩ đâu. Nhất là khi mình đang cố gắng để giao tiếp hiệu quả hơn trong công việc.
Đó, kinh nghiệm của tui chỉ có vậy thôi. Hy vọng giúp được ai đó đang loay hoay giống tui hồi trước. Chúc mọi người thành công nhé!
Leave a Comment