Nói về chuyện học tiếng Anh giao tiếp cho người đi làm, nghĩ lại hồi đó thấy mình cũng loay hoay một phen. Lúc mới ra trường, tiếng Anh của tôi chỉ đủ để đọc hiểu tài liệu chuyên ngành cơ bản thôi, chứ mà nói chuyện với người nước ngoài thì ôi thôi, lắp ba lắp bắp, chữ nó chạy đi đâu hết trơn.

Cái thời điểm bắt đầu thấy “toang”
Lúc công ty bắt đầu có mấy dự án làm với đối tác nước ngoài, đó mới là lúc tôi thấy “toang” thật sự. Mấy sếp thì cứ họp hành, email qua lại bằng tiếng Anh vèo vèo. Còn mình thì nhiều lúc nghe không hiểu hết, hoặc muốn trình bày ý kiến mà không biết diễn đạt sao cho trôi chảy. Cảm giác nó bí bách kinh khủng. Thấy mấy đứa đồng nghiệp trẻ hơn, tiếng Anh nó tốt, cơ hội thăng tiến cũng có vẻ rộng mở hơn hẳn. Lúc đó mới thấy, không học không được rồi.
Hành trình tự mày mò và những “cú lừa”
Ban đầu, tôi cũng hăng hái lắm. Tải đủ thứ app học tiếng Anh về điện thoại, cái nào quảng cáo hay là tải. Nào là Elsa Speak, nào là Duolingo. Được vài hôm đầu thì chăm chỉ, sau rồi công việc bận rộn, về nhà mệt nhoài lại lười, app thì cứ nằm im trong máy. Mua mấy cuốn sách ngữ pháp, từ vựng về cày. Trời ơi, đọc thì hiểu đó, mà tới lúc cần nói thì chữ nó vẫn không chịu chui ra. Cảm giác như mình học vẹt vậy đó, không áp dụng được.
Nghe lời bạn bè, tôi cũng thử đăng ký học ở mấy trung tâm tiếng Anh lớn. Nghĩ bụng trung tâm uy tín chắc sẽ khác. Ai dè! Lớp thì đông, giáo viên thì thay đổi liên tục, chương trình học thì cứ chung chung, không sát với nhu cầu công việc của mình. Học phí thì đắt đỏ mà hiệu quả thì chả thấy bao nhiêu. Có lúc học xong một khóa mà thấy mình vẫn y như cũ, chỉ tốn tiền với tốn thời gian.
- Thử tự học qua phim ảnh, nghe nhạc: Ban đầu hào hứng lắm, chọn phim không sub, rồi phim có sub tiếng Anh. Cũng có cải thiện chút đỉnh về nghe, nhưng mà nói thì vẫn tệ.
- Tìm bạn nước ngoài nói chuyện: Cũng thử lên mấy diễn đàn tìm bạn trao đổi ngôn ngữ. Nhưng mà khó duy trì lắm, người ta cũng bận, mình cũng bận.
Tìm ra hướng đi phù hợp hơn một chút
Sau mấy lần “thất bại ê chề”, tôi bắt đầu nhận ra là không có phương pháp nào là thần thánh cho tất cả mọi người. Quan trọng là mình phải tìm được cái gì phù hợp với mình và kiên trì theo đuổi. Tôi quyết định không chạy theo số lượng nữa mà tập trung vào chất lượng.
Tôi bắt đầu bằng việc xác định rõ mục tiêu của mình: cần giao tiếp tốt trong công việc, cụ thể là email, họp hành và thuyết trình cơ bản. Thế là tôi tìm những tài liệu, những khóa học online ngắn hạn tập trung vào mấy kỹ năng đó. Tôi không cố nhồi nhét từ vựng quá cao siêu nữa, mà tập trung vào những mẫu câu, những cụm từ thông dụng trong môi trường công sở.

Có một dạo, tôi rủ thêm mấy anh chị em đồng nghiệp cũng đang muốn cải thiện tiếng Anh lập một nhóm nhỏ. Tuần ba buổi, mỗi buổi một tiếng, chúng tôi chọn một chủ đề liên quan đến công việc rồi cùng nhau thảo luận bằng tiếng Anh. Sai đâu sửa đó, không ngại ngùng gì hết. Mấy buổi đầu thì cũng còn ngượng nghịu, nhưng dần dần ai cũng mạnh dạn hơn. Thực hành thực tế vẫn là quan trọng nhất mà.
Kết quả và những điều nhận ra
Đến giờ thì tiếng Anh của tôi cũng chưa phải là siêu sao gì đâu, nhưng ít nhất là tôi đã tự tin hơn rất nhiều. Email qua lại với đối tác nước ngoài không còn là nỗi ám ảnh. Họp hành cũng có thể trình bày ý kiến của mình, dù đôi lúc vẫn còn vấp váp. Cái quan trọng là mình không còn sợ nữa.
Nhìn lại cả quá trình, tôi thấy việc học tiếng Anh cho người đi làm nó không chỉ là học ngôn ngữ, mà còn là rèn luyện sự kiên trì và khả năng tự học. Đừng mong đợi có một phép màu nào đó giúp mình giỏi lên sau một đêm. Cứ từ từ, từng chút một, tìm ra phương pháp phù hợp với mình và cố gắng mỗi ngày. Quan trọng nhất là dám nói, dám sai. Sai thì sửa, chứ cứ im lặng thì không bao giờ tiến bộ được.
Nói chung, chuyện học hành nó cũng vô vàn lắm. Quan trọng là mình biết mình cần gì, muốn gì rồi cứ thế mà làm thôi. Chứ giờ mà không có tiếng Anh thì cũng khó mà phát triển được trong công việc, thiệt tình là vậy đó.
Leave a Comment