Chào mọi người, hôm nay tôi lại mò lên đây để chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của mình. Chả là dạo này tôi có kèm đứa cháu học tiếng Anh lớp 7, mà cụ thể là cái Unit 1: My Hobbies. Nghĩ lại thấy cũng có nhiều cái đáng để nói đấy.

Bắt đầu với Unit 1: My Hobbies
Lúc đầu lật sách ra, tôi thấy Unit 1: My Hobbies này có vẻ cũng không có gì phức tạp lắm. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ mấy từ vựng về sở thích như “collecting stamps”, “playing a musical instrument”, “gardening”, rồi thì cấu trúc câu đơn giản kiểu “I like + V-ing” hay “He enjoys + V-ing”. Tôi nghĩ bụng, chắc cũng nhanh thôi.
Thế là tôi bắt đầu vào việc. Đầu tiên là cho cháu nó làm quen với từ vựng. Tôi cũng thử nhiều cách, lúc thì dùng flashcard, lúc thì cho xem hình ảnh, rồi bắt nó đọc đi đọc lại. Mấy từ đơn giản như “reading books”, “watching TV” thì nó nhớ nhanh lắm. Nhưng mà sang mấy từ dài hơn, ví dụ như “arranging flowers” hay “mountain climbing” là bắt đầu thấy có dấu hiệu hơi đuối rồi đấy.
Quá trình thực hành và những phát hiện
Sau khi thấy từ vựng có vẻ tạm ổn, tôi chuyển sang phần ngữ pháp. Thì hiện tại đơn với mấy động từ chỉ sở thích. Tôi giải thích cặn kẽ khi nào thì thêm “s”, khi nào thêm “es” với ngôi thứ ba số ít. Nghe thì có vẻ hiểu đấy, gật gù lia lịa. Nhưng đến lúc cho làm bài tập chia động từ trong ngoặc thì y như rằng, sai lên sai xuống. Chỗ cần “s” thì không có, chỗ không cần thì lại thêm vào.
Rồi tôi thử cho nó tập nói. Tôi hỏi: “What’s your hobby?” Nó cũng trả lời được “I like playing football.” Nhưng mà cái giọng nó cứ đều đều, không có ngữ điệu gì cả. Tôi lại phải chỉnh từng tí một, rồi khuyến khích nó nói thêm về sở thích đó, ví dụ như “I often play football with my friends in the afternoon.” Mới đầu thì nó cũng ngại, nói cứ ấp a ấp úng. Tôi phải kiên trì lắm, gợi ý từng câu từng chữ một.
Có một điểm nữa tôi nhận ra là, sách giáo khoa với thực tế đôi khi nó cũng khác nhau một trời một vực. Trong sách thì các đoạn hội thoại, bài đọc nó cứ mượt mà, từ ngữ thì chuẩn chỉnh. Nhưng mà lúc con cháu mình nó nói chuyện với bạn bè, hay thậm chí là lúc nó cố gắng diễn đạt ý của mình, thì ôi thôi, nó dùng từ lung tung cả lên, ngữ pháp thì cũng chẳng theo một cái trật tự nào cả.

- Về từ vựng: Học trước quên sau là chuyện thường. Nhất là mấy từ ít dùng hoặc có vẻ trừu tượng.
- Về ngữ pháp: Hiểu quy tắc là một chuyện, áp dụng đúng lại là chuyện khác. Cái lỗi chia động từ thì hiện tại đơn với ngôi thứ ba số ít là kinh điển luôn.
- Về kỹ năng nói: Đa phần các cháu còn rụt rè, phát âm chưa chuẩn, ngữ điệu thì chưa có. Quan trọng là thiếu môi trường để thực hành thường xuyên.
- Về kỹ năng nghe: Nghe băng đĩa trong sách thì có vẻ hiểu, nhưng nghe người bản xứ nói chuyện thực tế hoặc xem phim không phụ đề thì lại thấy khó khăn.
Kết quả và những điều rút ra
Sau một thời gian vật lộn với cái Unit 1 này, thì cháu tôi cũng có tiến bộ hơn chút. Nó nhớ được kha khá từ vựng, làm bài tập ngữ pháp cũng đỡ sai hơn. Quan trọng là nó bắt đầu dám nói, dù vẫn còn nhiều lỗi. Tôi thấy rằng, học tiếng Anh, nhất là với mấy đứa nhỏ, đúng là không thể ngày một ngày hai được. Cần phải kiên trì, lặp đi lặp lại nhiều lần, và quan trọng nhất là tạo cho nó một cái môi trường để nó không sợ sai, dám thực hành.
Mà cái Unit 1 này nó là cái nền tảng. Nếu ngay từ đầu mà không nắm chắc từ vựng, ngữ pháp cơ bản thì mấy unit sau càng học sẽ càng thấy đuối. Thế nên, dù có vẻ đơn giản, nhưng tôi nghĩ là các bậc phụ huynh cũng nên dành thời gian đồng hành cùng con cái, nhất là ở những bài học đầu tiên này. Chứ cứ phó mặc cho nhà trường với trung tâm không thôi thì cũng khó mà hiệu quả được.
Đấy, sơ sơ là quá trình tôi “chiến đấu” với Unit 1 tiếng Anh lớp 7 của đứa cháu. Cũng không có gì cao siêu, chỉ là chút kinh nghiệm thực tế muốn chia sẻ với mọi người thôi. Hy vọng là nó có ích cho ai đó đang trong hoàn cảnh tương tự.
Leave a Comment