Chào mọi người, hôm nay tôi muốn kể lại hành trình tôi bắt đầu dạy tiếng Anh cho con bé nhà tôi khi nó mới chân ướt chân ráo vào lớp 1. Nói thật là ban đầu cũng hoang mang lắm, chẳng biết bắt đầu từ đâu cho đúng.

Chuẩn bị ban đầu và những thử nghiệm đầu tiên
Lúc con bé chuẩn bị vào lớp 1, tôi cũng như bao phụ huynh khác, sốt sắng tìm hiểu xem nên cho con học tiếng Anh thế nào. Nghe mọi người bảo trẻ con tầm này học qua hình ảnh, bài hát là dễ vào nhất. Thế là tôi cũng lùng sục mua một mớ sách tranh ảnh, rồi thẻ từ (flashcards) đủ màu sắc về các chủ đề như con vật, hoa quả, đồ dùng học tập. Ban đầu, tôi hào hứng lắm, mỗi tối dành ra khoảng 30 phút để cùng con học.
Ôi thôi, lý thuyết là một chuyện, thực tế nó khác xa. Con bé nhà tôi nó chỉ hứng thú được dăm ba buổi đầu. Mấy cái thẻ từ, nó xem qua một lượt rồi vứt xoạch một cái, quay sang chơi đồ hàng. Tôi cố gắng kiên nhẫn, bày trò vừa học vừa chơi, ví dụ giơ thẻ lên hỏi “What’s this?”, rồi tự trả lời “It’s a cat!”. Con bé cũng ê a theo được vài từ, nhưng mặt mày thì rõ là không mấy hợp tác. Tôi cảm giác như mình đang độc thoại vậy.
Rồi tôi chuyển sang mở mấy bài hát tiếng Anh thiếu nhi trên mạng. Con bé có vẻ thích hơn, nhún nhảy theo nhạc. Nhưng khổ nỗi, nó chỉ thích nghe đi nghe lại đúng một bài, mà cũng chẳng chịu hát theo lời, chỉ ê a theo giai điệu thôi. Thành ra, tôi cũng không chắc nó có học được từ nào không nữa.
Thay đổi cách tiếp cận, học mà như không học
Sau khoảng một tháng vật lộn mà thấy không hiệu quả, tôi bắt đầu nản. Tôi nhận ra là ép con học theo kiểu truyền thống với một đứa trẻ lớp 1 hiếu động thì khó lắm. Nó phải thấy vui, thấy tự nhiên thì mới chịu tiếp thu. Thế là tôi quyết định thay đổi chiến thuật.
Thay vì đặt nặng mục tiêu phải thuộc bao nhiêu từ, bao nhiêu câu, tôi chuyển sang lồng ghép tiếng Anh vào các hoạt động hàng ngày một cách từ từ:

- Lúc chơi đồ chơi: Tôi cầm con búp bê lên thì nói “doll”, cầm ô tô thì nói “car”. Ban đầu con bé không để ý, nhưng tôi cứ lặp đi lặp lại. Dần dần, thỉnh thoảng nó cũng chỉ vào đồ vật rồi hỏi tôi “Cái này tiếng Anh là gì mẹ?”. Thế là thành công bước đầu rồi!
- Khi ăn uống: Lúc ăn cam, tôi nói “orange”, ăn táo thì “apple”. Uống sữa thì “milk”. Cứ thủ thỉ bên tai nó vậy thôi.
- Trước khi đi ngủ: Tôi thử đọc truyện tranh tiếng Anh đơn giản, loại có ít chữ, nhiều hình. Tôi chỉ vào hình rồi nói từ tiếng Anh tương ứng. Con bé có vẻ thích thú xem hình hơn là nghe tôi đọc. Nhưng kệ, mưa dầm thấm lâu.
- Những câu lệnh đơn giản: Thay vì nói “Ngồi xuống đi con”, tôi thử nói “Sit down, please”. Ban đầu nó ngơ ngác, tôi vừa nói vừa làm hành động minh họa. Dần dà nó cũng hiểu và làm theo. Mấy câu như “stand up”, “come here”, “give me…” cũng áp dụng tương tự.
Điều quan trọng tôi nhận ra là phải thật kiên nhẫn và không được sốt ruột. Có những từ tôi nói đi nói lại cả chục lần nó mới nhớ, mà có khi hôm sau lại quên béng mất. Nhưng tôi không cáu, cũng không ép. Cứ từ từ, coi như mình đang trò chuyện với con thôi.
Một chút “ngoài lề” và những nhận thức cá nhân
Nói thật là có những lúc tôi cũng thấy áp lực lắm. Bạn bè xung quanh, có người cho con đi học trung tâm tiếng Anh từ lúc mẫu giáo, con họ nói được cả câu dài rồi. Nhìn lại con mình mới bập bẹ được vài từ đơn, nhiều lúc cũng thấy sốt ruột. Nhưng rồi tôi lại nghĩ, mỗi đứa trẻ có một tốc độ phát triển riêng. Quan trọng là con mình có hứng thú và không cảm thấy việc học là gánh nặng.
Tôi nhớ có lần dẫn con đi công viên, thấy một chị cũng đang dạy con tiếng Anh. Chị ấy cứ liên tục hỏi “What color is this? Say it! Say it louder!”. Đứa bé thì mếu máo, có vẻ sợ. Nhìn cảnh đó, tôi càng thấy quyết định không ép con của mình là đúng. Học gì thì học, niềm vui và sự tự nguyện của con vẫn là trên hết.
Tôi cũng không đặt mục tiêu cao siêu là con phải thành thạo tiếng Anh ngay tắp lự. Chỉ mong con làm quen dần, có một chút nền tảng và quan trọng nhất là không sợ ngoại ngữ. Tôi nghĩ rằng, khi con lớn hơn một chút, nhận thức tốt hơn, nếu con thực sự thích thì việc học sẽ nhanh hơn nhiều.
Kết quả hiện tại và những dự định tiếp theo
Đến giờ, sau vài tháng kiên trì theo kiểu “học mà chơi, chơi mà học”, con bé nhà tôi cũng đã biết được kha khá từ vựng đơn giản về màu sắc, con vật, đồ vật quen thuộc. Nó có thể hiểu và làm theo một số câu lệnh ngắn. Thỉnh thoảng, nó còn chủ động hỏi tôi “Mẹ ơi, con chó tiếng Anh là ‘dog’ phải không?”. Nghe mà mát lòng mát dạ.

Cái được lớn nhất không phải là số lượng từ con biết, mà là thái độ của con với tiếng Anh. Nó không còn thấy sợ hay né tránh nữa, mà đôi khi còn tỏ ra thích thú khi được mẹ “thì thầm” vài từ tiếng Anh. Tôi vẫn sẽ tiếp tục cách này, từ từ mở rộng vốn từ và các mẫu câu đơn giản cho con.
Nói chung, hành trình dạy tiếng Anh cho trẻ lớp 1 của tôi là như vậy đó. Không có công thức nào hoàn hảo cả, chủ yếu là mình phải hiểu con mình và tìm ra cách phù hợp nhất thôi. Quan trọng là sự kiên trì và tạo được không khí vui vẻ cho con. Chúc các bố mẹ khác cũng tìm được niềm vui trong việc đồng hành cùng con học tập nhé!
Leave a Comment