Chào mọi người, lại là tôi đây. Hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về quá trình tôi mày mò với cái bài tiếng anh lớp 6 unit 1. Nghe thì có vẻ đơn giản, kiểu “My New School” hay gì đó tương tự, toàn mấy từ quen thuộc thôi đúng không? Ban đầu tôi cũng nghĩ thế đấy.
Bắt đầu từ đâu?
Đầu tiên, tôi lật sách giáo khoa ra, xem qua một lượt. Unit 1 thường là về chào hỏi, giới thiệu bản thân, trường lớp, bạn bè. Từ vựng thì loanh quanh mấy cái như “hello”, “hi”, “good morning”, “my name is…”, “I am from…”, rồi thì “school”, “classroom”, “teacher”, “student”. Ngữ pháp thì chắc chắn là động từ “to be” rồi, với mấy câu hỏi đơn giản “What’s your name?”, “How are you?”. Nhìn qua thì đúng là dễ thật.
Xong xuôi phần ngó nghiêng sách, tôi bắt đầu soạn giáo án. Tôi nghĩ bụng, phải làm sao cho bọn nhỏ hứng thú ngay từ bài đầu tiên này. Chứ cứ đọc chép thì chán chết. Thế là tôi quyết định:
- Phần từ vựng: Tôi không chỉ viết từ lên bảng rồi bắt chép. Tôi tìm mấy cái flashcard có hình ảnh minh họa cho “school”, “teacher”, “book”, “pen”. Rồi tôi cho chúng nó chơi trò đoán từ. Vui phết!
- Phần chào hỏi, giới thiệu: Cái này thì phải thực hành nhiều. Tôi cho từng cặp đứng lên chào hỏi, giới thiệu tên, tuổi, đến từ đâu. Ban đầu đứa nào cũng ngại, nói lí nhí. Tôi phải làm mẫu mấy lần, rồi khuyến khích chúng nó. Dần dần cũng quen hơn.
- Phần ngữ pháp “to be”: Tôi giải thích sơ qua cách dùng “am”, “is”, “are”. Rồi cho làm bài tập điền vào chỗ trống. Nhưng mà chỉ thế thì khô khan quá. Thế là tôi nghĩ ra trò “Who am I?”. Tôi viết tên một vài nhân vật hoạt hình nổi tiếng lên giấy, rồi cho một đứa lên bốc thăm, xong dùng câu “I am…” để diễn tả, cả lớp đoán. Cái này thì chúng nó thích mê.
Những cái khó khăn nho nhỏ
Nói thì dễ vậy thôi chứ lúc thực hành cũng có vài cái vướng. Ví dụ nhé:
- Bọn trẻ con lớp 6 nhiều đứa còn rụt rè lắm, nhất là khi phải nói tiếng Anh. Cứ giục mãi mới chịu mở miệng.
- Phát âm thì thôi rồi, mỗi đứa một kiểu. Tôi phải sửa từng li từng tí, mệt phết. “Hello” mà có đứa đọc thành “he-lô” mới tài.
- Khả năng tập trung của chúng nó cũng không cao. Dạy được một lúc là lại thấy đứa ngó nghiêng, đứa nói chuyện riêng. Phải liên tục thay đổi hoạt động, làm trò thì mới giữ được sự chú ý.
Tôi còn nhớ có lần, tôi cho chúng nó đóng vai, một đứa là giáo viên, mấy đứa kia là học sinh mới. Ấy thế mà có đứa nhập tâm quá, đứng lên chỉ trỏ, nói oang oang y như cô giáo thật. Cả lớp được trận cười nghiêng ngả. Nhưng mà vui, vì ít ra chúng nó cũng chịu nói, chịu tương tác.
Kết quả cuối cùng
Sau một hồi vật lộn với Unit 1, cuối cùng thì bọn nhỏ cũng nắm được cơ bản. Đa số đều biết chào hỏi, giới thiệu bản thân một cách tự nhiên hơn. Từ vựng về trường lớp cũng nhớ được kha khá. Quan trọng nhất là chúng nó không còn sợ tiếng Anh như lúc đầu nữa. Thấy chúng nó mạnh dạn giơ tay phát biểu, dù câu cú còn lủng củng, tôi cũng thấy vui trong lòng.
Nói chung, dạy tiếng Anh cho mấy đứa lớp 6, nhất là cái bài mở đầu Unit 1 này, tuy có hơi mất công một chút để chuẩn bị trò chơi, hoạt động, nhưng mà thấy chúng nó tiến bộ là mọi mệt mỏi tan biến hết. Quan trọng là tạo được không khí vui vẻ, thoải mái để chúng nó dám nói, dám sai rồi mình sửa. Chứ cứ ép học theo kiểu truyền thống thì khó mà hiệu quả lâu dài được. Đó là chút kinh nghiệm của tôi, chia sẻ để mọi người tham khảo nhé!
Leave a Comment