Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của mình khi “vật lộn” với Unit 1 trong sách tiếng Anh lớp 9. Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng mà để ngấm được nó cũng là cả một quá trình đấy.
Bắt đầu với Unit 1: Những tưởng dễ dàng
Lúc đầu mới cầm quyển sách Tiếng Anh lớp 9, lật ngay tới Unit 1 với chủ đề “Local Environment” (Môi trường địa phương), tôi cũng nghĩ bụng, ờ, chắc cũng không khó lắm đâu. Mấy cái chủ đề về nơi chốn, làng nghề các kiểu nghe cũng quen quen, có vẻ dễ hình dung.
Tôi cũng hăm hở lắm, nghĩ là cứ từ từ học từ mới, xem qua ngữ pháp là ổn. Nhưng mà đời không như là mơ các bạn ạ.
Thực tế “phũ phàng”: Từ vựng và ngữ pháp không hề đơn giản
Khi bắt tay vào học thực sự, tôi mới thấy Unit 1 này nó không “hiền” như mình tưởng. Trời ơi đất hỡi, lượng từ vựng mới cứ gọi là cả một rổ. Nào là ‘artisan’ (thợ thủ công), ‘craft village’ (làng nghề), rồi ‘traditional’ (truyền thống), ‘preserve’ (bảo tồn), vân vân và mây mây. Nhìn qua thì có vẻ rời rạc, nhưng mà nó lại liên quan mật thiết đến chủ đề.
Chưa hết, phần ngữ pháp cũng bắt đầu “làm khó” tôi. Đặc biệt là mấy cấu trúc câu ao ước với ‘wish’, rồi thì cách dùng ‘used to’ để nói về những thói quen hay sự việc trong quá khứ. Mới đầu tôi cứ lẫn lộn lung tung, lúc thì dùng sai thì, lúc thì không biết đặt câu thế nào cho đúng.
- Từ vựng thì nhiều, lại còn có những từ hơi trừu tượng một chút.
- Ngữ pháp thì phải phân biệt rõ ràng khi nào dùng ‘wish’ cho hiện tại, khi nào cho quá khứ, tương lai.
- Rồi còn phải luyện phát âm mấy từ mới nữa chứ, nhiều từ nhìn mặt chữ một đằng, đọc lại một nẻo.
Quá trình “vật lộn” và tìm cách khắc phục
Ban đầu, tôi cũng thử kiểu học gạo truyền thống. Tức là cắm đầu cắm cổ ghi chép từ mới ra một quyển sổ, mỗi từ chép mấy dòng. Rồi cố gắng học thuộc lòng nghĩa tiếng Việt. Với ngữ pháp thì tôi đọc lý thuyết, xong rồi làm bài tập trong sách giáo khoa, sách bài tập. Kết quả là gì? Cũng tạm tạm ở khâu làm bài tập điền từ, chia động từ. Nhưng mà khổ nỗi, cứ đụng đến nói hoặc viết một đoạn văn ngắn về chủ đề của Unit 1 là y như rằng… tắc tị.
Từ thì nhớ nhớ quên quên, ngữ pháp thì dùng loạn xạ cả lên. Có đợt tôi chán ơi là chán, cảm giác như mình không có khiếu học tiếng Anh hay sao ấy. Nhìn bạn bè nó nói chuyện về làng nghề quê nó bằng tiếng Anh mà mình thì cứ ấp a ấp úng, phát âm thì nghe nó cứ ngang phè phè.
Xong rồi một hôm, tôi nghĩ, không được, cứ thế này thì không ổn. Phải tìm cách khác thôi, chứ học kiểu này vừa mệt người mà hiệu quả chẳng thấy đâu. Tôi bắt đầu ngồi ngẫm lại xem mình sai ở đâu, cần cải thiện cái gì.
Thay đổi cách tiếp cận và kết quả
Thế là tôi quyết định phải “thực hành” nhiều hơn, chứ không chỉ học lý thuyết suông nữa. Tôi bắt đầu lôi cái Unit 1 ra “mổ xẻ” lại từ đầu, nhưng theo một cách khác.
Với từ vựng:
- Thay vì chỉ học từ đơn lẻ, tôi cố gắng đặt câu với chúng. Ví dụ, học từ ‘workshop’ (xưởng), tôi không chỉ ghi nghĩa là ‘xưởng’ mà còn đặt câu: “My uncle has a small lacquer workshop in his village.” (Chú tôi có một xưởng sơn mài nhỏ ở quê).
- Tôi còn cố gắng liên tưởng những từ mới này với những gì gần gũi xung quanh mình. Ví dụ, khi học về ‘craft village’, tôi nghĩ ngay đến làng lụa Vạn Phúc hay làng gốm Bát Tràng. Điều này giúp tôi nhớ từ lâu hơn.
- Tôi cũng dùng flashcard, một mặt ghi từ tiếng Anh, mặt kia ghi nghĩa và một câu ví dụ. Thỉnh thoảng lôi ra tự kiểm tra.
Với ngữ pháp, đặc biệt là cấu trúc ‘wish’ và ‘used to’:
- Tôi không chỉ học công thức nữa mà tập đặt thật nhiều câu ao ước cho bản thân, cho gia đình, bạn bè. Ví dụ: “I wish I could visit Bat Trang ceramic village one day.” (Tôi ước một ngày nào đó được đến thăm làng gốm Bát Tràng).
- Với ‘used to’, tôi viết về những thói quen hồi nhỏ của mình, hoặc những sự khác biệt của quê hương mình ngày xưa và bây giờ. Ví dụ: “My village used to be very quiet, but now it’s much noisier.” (Làng tôi từng rất yên tĩnh, nhưng giờ thì ồn ào hơn nhiều rồi).
- Tôi còn tìm các bài đọc thêm, các đoạn hội thoại có sử dụng những cấu trúc này để xem người bản xứ họ dùng trong ngữ cảnh nào.
Luyện nói và nghe:
Đây là phần tôi thấy mình yếu nhất lúc đầu. Sau đó, tôi mạnh dạn hơn, cố gắng tìm bạn học cùng để thực hành nói. Chúng tôi chọn các chủ đề nhỏ trong Unit 1, ví dụ như “Describe your local area” (Miêu tả khu vực bạn sống) hoặc “Talk about a traditional craft” (Nói về một nghề thủ công truyền thống). Ban đầu nói còn vấp váp, sai ngữ pháp tùm lum, nhưng dần dần cũng khá hơn.
Tôi còn lên mạng tìm mấy đoạn video ngắn của người nước ngoài nói về các làng nghề, các địa điểm du lịch ở Việt Nam. Vừa luyện nghe, vừa học thêm từ mới, vừa xem cách họ dùng câu cú thế nào. Có phụ đề tiếng Anh thì càng tốt.
Lời kết: Chậm mà chắc
Ấy thế mà dần dần cũng thấm các bác ạ. Từ vựng không còn là nỗi ám ảnh vì mình đã gắn nó với hình ảnh, với ngữ cảnh cụ thể. Mấy cấu trúc ngữ pháp cũng không còn đáng sợ nữa khi mình hiểu được bản chất và cách dùng của nó. Đến lúc kiểm tra, viết một đoạn văn về một nơi thú vị ở địa phương mình, hay kể về một sản phẩm thủ công, tôi cũng thấy tự tin hơn hẳn.
Nói chung, kinh nghiệm xương máu của tôi với cái Unit 1 tiếng Anh lớp 9 này là đừng có coi thường nó ngay từ đầu và quan trọng nhất là phải thực hành thật nhiều. Đừng chỉ học chay trên sách vở, dễ nản lắm. Cứ từ từ, từng chút một, tìm cách liên kết kiến thức với những gì gần gũi, quen thuộc với mình. Chúc mọi người học tốt nhé!
Leave a Comment