Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái hành trình mà tôi đã cùng thằng cháu vật lộn với môn tiếng Anh lớp 11. Nói thật là ban đầu cũng đau đầu lắm, nhưng rồi cũng tìm ra cách.

Giai đoạn đầu: Mông lung như một trò đùa
Thằng cháu nhà tôi ấy, hồi lớp 10 tiếng Anh cũng tàm tạm. Lên 11, sách giáo khoa mới, chương trình nặng hơn hẳn, nó bắt đầu có dấu hiệu “đuối”. Tôi để ý thấy nó cứ ngồi vào bàn học là mặt mày lại xị ra, nhất là đụng đến quyển tiếng Anh. Từ vựng thì nhiều, ngữ pháp thì lằng nhằng, bài đọc thì dài ngoằng. Tôi thử hỏi nó xem trên lớp cô giảng có hiểu không, nó gãi đầu gãi tai bảo “cũng được được”, nhưng nhìn cái vẻ mặt là biết “được được” theo kiểu cho qua chuyện rồi.
Lúc đầu, tôi cũng áp dụng mấy cách truyền thống thôi. Tôi bảo nó:
- Phải học thuộc từ mới mỗi ngày, ghi ra sổ rồi học.
- Làm hết bài tập trong sách giáo khoa với sách bài tập.
- Ngữ pháp chỗ nào không hiểu thì hỏi cô, hỏi bạn, hoặc hỏi cậu.
Kết quả là gì? Nó chán! Sổ từ vựng thì ghi được vài hôm rồi bỏ xó. Bài tập thì làm đối phó, sai tùm lum. Hỏi thì nó ậm ừ, vẻ không mấy hào hứng. Tôi bắt đầu thấy lo, vì tiếng Anh lớp 11 là nền tảng quan trọng cho lớp 12 và thi đại học sau này mà.
Thay đổi chiến thuật: Tìm cái gì nó thích
Tôi nhận ra là cứ ép nó học theo kiểu cũ thì không ăn thua. Phải tìm cách nào cho nó đỡ “sợ” môn này đã. Tôi bắt đầu để ý xem nó thích cái gì. À, thằng cu này mê game, thích nghe nhạc US-UK, thỉnh thoảng cũng cày mấy series phim nước ngoài. Đây rồi, manh mối đây rồi!
Thế là tôi thử mấy chiêu mới:

- Học qua bài hát: Tôi tìm mấy bài hát nó thích, có lời dễ hiểu một chút, rồi hai cậu cháu cùng nghe, cùng dịch. Vừa giải trí vừa học được từ mới, cách diễn đạt.
- Xem phim có phụ đề tiếng Anh: Thay vì phụ đề tiếng Việt, tôi khuyến khích nó xem phụ đề tiếng Anh. Ban đầu hơi khó, nhưng dần dần nó cũng quen, lại còn học được cách người bản xứ nói chuyện tự nhiên.
- Chơi game có yếu tố tiếng Anh: Mấy game có cốt truyện hay hội thoại bằng tiếng Anh cũng là một cách tốt. Nó chơi game, tôi thỉnh thoảng ngồi cạnh hỏi han, giải thích từ khó.
- Không quá đặt nặng ngữ pháp khô khan: Thay vì bắt nó cày quyển ngữ pháp dày cộp, tôi tập trung vào việc giúp nó hiểu ngữ cảnh sử dụng. Ví dụ, qua các đoạn hội thoại trong phim, trong bài hát, tôi chỉ ra các cấu trúc ngữ pháp được dùng như thế nào.
- Tạo môi trường nói: Thỉnh thoảng, tôi lại “chém gió” với nó vài câu tiếng Anh đơn giản. Sai cũng được, miễn là nó chịu nói. Dần dần nó cũng mạnh dạn hơn.
Tôi cũng tìm thêm các tài liệu tham khảo có giải thích dễ hiểu, nhiều ví dụ thực tế hơn là sách giáo khoa thuần túy. Đặc biệt là các dạng bài tập bám sát đề thi để nó làm quen dần.
Kết quả ban đầu và những điều rút ra
Sau khoảng vài tháng kiên trì áp dụng mấy cách “tà đạo” này, tôi thấy thằng cháu có vẻ hứng thú hơn với tiếng Anh. Nó không còn sợ sệt như trước nữa. Điểm số trên lớp cũng cải thiện từ từ. Quan trọng nhất là nó bắt đầu chủ động tìm tòi, tự giác học hơn.
Tất nhiên, không phải ngày một ngày hai mà giỏi ngay được. Nhưng ít ra, nó đã tìm thấy niềm vui trong việc học tiếng Anh. Theo tôi, đối với tiếng Anh lớp 11, ngoài việc nắm vững kiến thức trong sách, việc tạo động lực và tìm phương pháp học phù hợp với từng đứa trẻ là cực kỳ quan trọng. Đừng chỉ chăm chăm vào ngữ pháp và từ vựng một cách máy móc. Hãy thử kết hợp với sở thích của chúng, biến việc học thành một trải nghiệm thú vị hơn.
Đó là chút kinh nghiệm thực tế của tôi trong việc đồng hành cùng thằng cháu chinh phục tiếng Anh lớp 11. Hy vọng chia sẻ này có ích cho ai đó đang gặp tình huống tương tự. Quan trọng là kiên nhẫn và linh hoạt các bác ạ!
Leave a Comment