Chào mọi người, hôm nay mình muốn chia sẻ chút kinh nghiệm của bản thân về việc học tiếng Anh hồi lớp 11. Phải nói là giai đoạn đó với mình cũng khá là đáng nhớ, vì nó là lúc mình thực sự tìm ra cách học hiệu quả cho bản thân.

Giai đoạn đầu vật lộn với tiếng Anh lớp 11
Hồi mới lên lớp 11, mình cũng như nhiều bạn khác, cảm thấy chương trình tiếng Anh nó nặng hơn hẳn lớp 10. Từ vựng thì nhiều vô kể, học trước quên sau là chuyện bình thường. Ngữ pháp thì bắt đầu có những cấu trúc phức tạp hơn, nào là câu điều kiện loại hỗn hợp, rồi thì đảo ngữ, mấy cái đó làm mình rối tung rối mù. Mình nhớ hồi đó, cứ đến tiết tiếng Anh là thấy hơi oải, nhất là mấy bài kiểm tra từ vựng hay ngữ pháp, điểm số cũng không được khả quan cho lắm.
Mình cũng thử nhiều cách lắm. Mua một đống sách tham khảo về cày, rồi thì chép từ mới đầy mấy quyển sổ. Nhưng mà cảm giác nó cứ không vào đầu ấy. Học kiểu nhồi nhét, thuộc lòng vẹt thì chỉ được lúc đó thôi, qua mấy hôm là chữ lại chạy đi đâu mất. Mình cũng thấy nản lắm, nghĩ bụng sao tiếng Anh nó khó thế.
Bước ngoặt và cách mình bắt đầu thay đổi
Rồi đến một hôm, mình ngồi ngẫm lại. Cứ học kiểu này thì không ổn rồi. Mình bắt đầu tìm hiểu xem mấy anh chị khóa trên học thế nào, rồi đọc thêm mấy chia sẻ trên mạng. Mình nhận ra là quan trọng nhất là phải tìm được phương pháp phù hợp với mình và phải có sự kiên trì.
Thế là mình quyết định thay đổi.
- Với từ vựng: Mình không học theo kiểu danh sách dài ngoằng nữa. Thay vào đó, mình học theo chủ đề. Ví dụ, tuần này học về chủ đề “Environment”, mình sẽ tìm các từ liên quan, cố gắng đặt câu với từng từ, rồi liên tưởng đến hình ảnh. Mình còn dùng mấy cái flashcard tự làm, một mặt ghi từ, mặt kia ghi nghĩa và câu ví dụ. Mỗi ngày mình chỉ đặt mục tiêu học khoảng 5-7 từ mới thôi, nhưng phải chắc.
- Với ngữ pháp: Mình không chỉ đọc lý thuyết suông trong sách nữa. Mình tìm các bài giảng trên YouTube, có nhiều thầy cô giảng rất dễ hiểu. Sau đó, mình làm thật nhiều bài tập, từ cơ bản đến nâng cao. Chỗ nào không hiểu là mình mạnh dạn hỏi bạn bè, hỏi thầy cô ngay. Mình nhận ra là cứ giấu dốt thì chỉ thiệt mình thôi.
- Luyện nghe và nói: Đây là phần mình thấy thú vị nhất. Mình bắt đầu nghe nhạc US-UK nhiều hơn, cố gắng nghe hiểu lời bài hát. Rồi mình xem phim, ban đầu thì có phụ đề tiếng Việt, sau đó chuyển sang phụ đề tiếng Anh, rồi thử tắt luôn phụ đề. Hơi khó khăn lúc đầu nhưng dần dần cũng quen. Mình còn rủ mấy đứa bạn thân, lập một nhóm nhỏ, thỉnh thoảng hẹn nhau nói chuyện hoàn toàn bằng tiếng Anh. Mặc dù lúc đầu nói lắp ba lắp bắp, ngữ pháp sai tùm lum, nhưng mà vui lắm, và quan trọng là mình dám nói.
- Đọc hiểu: Mình tìm đọc mấy truyện tranh song ngữ Anh-Việt, rồi mấy mẩu truyện ngắn tiếng Anh đơn giản. Khi đọc, mình cố gắng đoán nghĩa của từ mới dựa vào ngữ cảnh, chứ không vội tra từ điển ngay.
Mình cũng nhận ra là không nên quá áp lực chuyện điểm số. Quan trọng là mình có tiến bộ mỗi ngày, dù chỉ là một chút. Mình đặt ra những mục tiêu nhỏ, ví dụ như tuần này phải thuộc hết từ vựng chủ đề này, hay tháng này phải xem hết một bộ phim không cần phụ đề. Cứ hoàn thành được mục tiêu nhỏ là mình tự thưởng cho bản thân cái gì đó, như một que kem hay một buổi đi chơi chẳng hạn. Tạo động lực cho bản thân cũng quan trọng lắm.

Kết quả và chút chia sẻ cuối cùng
Sau khoảng vài tháng kiên trì theo cái cách đó, mình thấy tiếng Anh nó không còn đáng sợ nữa. Điểm số trên lớp của mình cũng cải thiện rõ rệt. Quan trọng hơn là mình bắt đầu thấy thích học tiếng Anh hơn, cảm giác nó như một công cụ để mình khám phá thế giới vậy.
Đến cuối năm lớp 11, dù chưa phải là pro gì đâu, nhưng mình đã tự tin hơn rất nhiều khi sử dụng tiếng Anh. Mấy bài kiểm tra cũng không còn là nỗi ám ảnh nữa. Mình còn dám xung phong phát biểu trong giờ học nữa cơ.
Nói chung, kinh nghiệm của mình là vậy đó. Chẳng có bí quyết gì cao siêu cả, chỉ là sự kiên trì và tìm đúng cách học cho mình thôi. Mỗi người sẽ có một cách tiếp thu khác nhau, nên mọi người cứ thử nghiệm xem sao. Đừng ngại thay đổi, đừng ngại sai. Quan trọng là mình bắt đầu hành động. Chúc mọi người học tốt tiếng Anh nhé!
Leave a Comment