Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái hồi tôi vật lộn với môn tiếng Anh lớp 11. Nói thật là thời đó, tiếng Anh với tôi nó cứ như một mớ bòng bong, nhất là khi lên lớp 11, kiến thức nó bắt đầu nặng hơn hẳn so với lớp 10.

Bắt đầu thế nào?
Thú thật là ban đầu tôi cũng thấy hơi oải. Sách giáo khoa lớp 11 dày cộp, từ vựng thì nhiều, ngữ pháp thì lằng nhằng. Mấy bài đọc hiểu thì dài ơi là dài. Tôi nhớ có mấy buổi đầu, ngồi trong lớp mà đầu óc cứ ong ong, cô giáo giảng bài mà chữ nó cứ nhảy múa trước mặt.
Nhưng rồi tôi nghĩ, không học thì không được. Thế là tôi bắt đầu tìm cách tự vực dậy. Đầu tiên là tôi quyết tâm phải thay đổi cách học cũ, không thể cứ nước đến chân mới nhảy được nữa.
Quá trình cụ thể ra sao?
Tôi bắt đầu từ những thứ cơ bản nhất:
- Từ vựng: Đây là cái tôi thấy khó nhằn nhất. Tôi sắm một cuốn sổ tay nhỏ, cứ gặp từ mới nào là tôi ghi lại, kèm theo nghĩa và một câu ví dụ đơn giản. Tối nào trước khi đi ngủ, tôi cũng lôi sổ ra nhẩm lại. Thỉnh thoảng, tôi còn dán giấy note từ mới ở góc học tập, chỗ nào hay nhìn thấy nhất. Ban đầu cũng nản lắm, vì học trước quên sau, nhưng cứ kiên trì, dần dần vốn từ cũng khá lên.
- Ngữ pháp: Với ngữ pháp thì tôi đọc lại kỹ từng bài trong sách giáo khoa. Chỗ nào không hiểu, tôi mạnh dạn hỏi bạn bè hoặc cô giáo. Sau đó, tôi tìm thêm sách bài tập ngữ pháp để làm. Cứ làm nhiều thì quen tay, rồi tự nhiên mình nhận ra được các cấu trúc câu. Tôi không cố nhồi nhét một lúc nhiều thứ, mà chia nhỏ ra, mỗi ngày học một chút.
- Kỹ năng nghe: Cái này thì tôi tận dụng mọi lúc có thể. Tôi bắt đầu nghe những bài hát tiếng Anh đơn giản, xem phim hoạt hình có phụ đề tiếng Anh. Dần dần, tôi chuyển sang xem các đoạn phim ngắn, tin tức bằng tiếng Anh. Quan trọng là tạo thói quen nghe mỗi ngày, dù chỉ 15-20 phút thôi cũng được.
- Kỹ năng nói: Nói thật là tôi ngại nói lắm, sợ sai. Nhưng rồi tôi nghĩ, không nói thì làm sao mà tiến bộ được. Thế là tôi thử tự nói chuyện một mình trước gương, tập phát âm những từ khó. Thỉnh thoảng, tôi cũng rủ mấy đứa bạn thân cùng nhau tập nói, sửa lỗi cho nhau.
- Kỹ năng đọc: Ngoài sách giáo khoa, tôi tìm đọc thêm truyện tranh song ngữ, mấy mẩu tin tức đơn giản trên mạng. Ban đầu đọc chậm, phải tra từ điển liên tục, nhưng dần dần tốc độ đọc của tôi cũng cải thiện.
- Làm bài tập: Cái này thì không thể thiếu rồi. Tôi cố gắng làm hết bài tập trong sách giáo khoa và sách bài tập. Chỗ nào sai thì xem lại, tìm hiểu tại sao mình sai để lần sau không mắc phải nữa.
Kết quả và cảm nhận
Cứ như vậy, tôi kiên trì thực hiện mỗi ngày. Dĩ nhiên là có lúc nản, có lúc muốn bỏ cuộc. Nhưng mỗi khi nghĩ đến mục tiêu của mình, tôi lại cố gắng tiếp tục. Dần dần, tôi thấy tiếng Anh nó không còn đáng sợ như trước nữa. Tôi bắt đầu hiểu bài giảng trên lớp hơn, làm bài tập cũng đỡ vất vả hơn.
Đến cuối năm lớp 11, tuy chưa phải là siêu sao gì, nhưng điểm số môn tiếng Anh của tôi đã cải thiện đáng kể. Quan trọng hơn là tôi cảm thấy tự tin hơn rất nhiều khi tiếp xúc với tiếng Anh. Tôi không còn sợ hãi khi nhìn thấy một bài đọc dài hay một cấu trúc ngữ pháp phức tạp nữa.

Nói chung, quá trình học tiếng Anh lớp 11 của tôi nó cũng gian nan, nhưng nhờ sự kiên trì và tìm ra phương pháp phù hợp với bản thân, tôi đã vượt qua được. Đó là một trải nghiệm mà tôi nghĩ là rất đáng nhớ và hữu ích cho sau này.
Leave a Comment