Chào mọi người, nay tôi rảnh rỗi nên ngồi chia sẻ chút kinh nghiệm của bản thân về cái hồi vật lộn với tiếng Anh lớp 12. Nói thật là hồi đó tôi cũng như bao đứa khác, nghĩ tiếng Anh lớp 12 là cái gì đó cao siêu lắm, phải học đủ thứ trên đời. Nhưng mà, qua một quá trình tự mình mày mò, tôi mới nhận ra vài điều.
Bắt đầu từ đâu?
Lúc đầu, tôi cũng hoang mang lắm. Sách vở thì một đống, thầy cô trên lớp thì giảng cũng chỉ có giới hạn thời gian. Tôi thử mua tùm lum sách tham khảo về, từ ngữ pháp, từ vựng, rồi cả sách giải đề nữa. Nghĩ là cứ cày hết đống đó là ngon. Ai dè, càng học càng thấy mông lung, kiến thức nó cứ rời rạc thế nào ấy. Cảm giác như mình đang bơi giữa biển mà không có la bàn.
Tôi nhớ có dạo, ngày nào cũng ôm cuốn ngữ pháp dày cộp, cố nhồi nhét cho bằng hết. Xong rồi quay qua học từ vựng, list từ dài ngoằng, học trước quên sau. Mệt mỏi kinh khủng!
Quá trình thử và sai
Sau một thời gian thấy không ổn, tôi bắt đầu thay đổi cách tiếp cận. Tôi nhận ra là cứ học chay như vậy thì không vào. Thế là tôi thử:
- Học ngữ pháp theo chủ điểm: Thay vì học lan man, tôi chọn những chủ điểm ngữ pháp cốt lõi hay xuất hiện trong đề thi cuối cấp. Học xong chủ điểm nào là tìm bài tập làm ngay chủ điểm đó. Làm sai thì xem lại, cố hiểu tại sao sai.
- Từ vựng thì học theo ngữ cảnh: Tôi không cố nhồi một danh sách từ khô khan nữa. Thay vào đó, tôi đọc nhiều hơn. Đọc truyện tiếng Anh đơn giản, đọc báo mạng, xem phim có phụ đề tiếng Anh. Gặp từ mới thì tra, rồi cố gắng đoán nghĩa dựa vào câu văn xung quanh. Tôi còn sắm một cuốn sổ nhỏ, ghi lại những từ hay, kèm theo câu ví dụ mà tôi gặp.
- Luyện nghe nói: Cái này ban đầu tôi cũng bỏ bê lắm. Sau này mới thấy nó quan trọng. Tôi bắt đầu nghe các đoạn hội thoại ngắn, nghe nhạc tiếng Anh, xem các chương trình thực tế. Cố gắng bắt chước ngữ điệu của họ. Nói thì ban đầu cũng ngại, nhưng tôi tự nói một mình, nói trước gương, rồi rủ đứa bạn thân cùng luyện.
- Giải đề một cách có chiến lược: Đến giai đoạn gần thi, tôi mới bắt đầu giải đề. Nhưng không phải cứ cắm đầu vào giải. Tôi bấm thời gian y như thi thật. Giải xong thì check đáp án kỹ, xem mình hay sai ở đâu, phần nào yếu để còn biết đường mà củng cố. Tôi để ý thấy là, nhiều khi không phải mình không biết, mà là do tâm lý phòng thi, do không phân bổ thời gian hợp lý.
Kết quả và nhận ra
Sau cả một quá trình dài tự điều chỉnh, tự tìm tòi như vậy, tôi thấy tiếng Anh nó không còn đáng sợ nữa. Điểm số của tôi cũng cải thiện dần. Quan trọng hơn là tôi thấy mình hiểu được bản chất của việc học ngôn ngữ hơn là chỉ học để đối phó thi cử.
Nói chung là, cái hồi lớp 12 đó, tôi cũng vật vã lắm. Ban đầu thì cứ lao vào như con thiêu thân, mua đủ thứ sách, học đủ thứ kiểu mà chả đâu vào đâu. Sau rồi cũng phải tự ngồi lại, xem mình sai ở đâu, cần gì. Tôi thấy là không có một công thức chung nào cho tất cả mọi người cả. Mỗi người phải tự tìm ra cái cách học phù hợp với mình.
Cái chính là phải kiên trì và đừng có sợ sai. Sai thì sửa, không hiểu thì hỏi, hoặc tự tìm hiểu. Hồi đó tôi cũng không có điều kiện đi học thêm nhiều, chủ yếu là tự học ở nhà, rồi trao đổi với bạn bè. Vậy mà cuối cùng cũng qua được cái cửa ải tiếng Anh lớp 12 một cách tạm ổn.
Đấy, chút chia sẻ thực tế của tôi là vậy. Mong là có ích cho mấy bạn nào đang trong hoàn cảnh tương tự!
Leave a Comment