Chào các bác, hôm nay tôi xin chia sẻ một chút về cái quá trình vật lộn với cuốn sách tiếng Anh lớp 12 của thằng cu nhà tôi. Nói là “thực hành” cho nó oai chứ thực ra là một hành trình cũng khá là gian nan đấy, không đùa được đâu.
Bắt đầu câu chuyện từ việc nhận sách
Đầu năm học, thằng con mang về một chồng sách, trong đó có cuốn tiếng Anh lớp 12, dày cộp. Tôi lật qua lật lại, nhìn mấy bài đọc với bài tập ngữ pháp mà thấy cũng hơi choáng. Cầm cuốn sách trên tay, tôi đã hình dung ra cảnh con mình sẽ phải “cày” như thế nào rồi. Lúc đó tôi cũng xác định luôn là phải đồng hành cùng nó, chứ một mình nó bơi thì có khi đuối.
Lên kế hoạch “chiến đấu”
Ban đầu, tôi nghĩ đơn giản lắm. Cứ theo chương trình trên lớp, thầy cô dạy gì về nhà ôn đó. Nhưng không các bác ạ. Tôi quan sát thấy, nếu chỉ học theo kiểu đó, kiến thức nó cứ rời rạc sao ấy. Từ vựng thì nhiều, ngữ pháp thì đủ các thể loại thì, câu bị động, câu điều kiện, mệnh đề quan hệ… nhìn vào là thấy ngợp.
Thế là tôi quyết định phải có “chiến thuật” riêng. Tôi bắt đầu bằng việc ngồi cùng con, xem qua một lượt mục lục, xem các chủ đề chính của từng unit. Rồi tôi bảo nó, mỗi unit, mình sẽ tập trung vào mấy điểm chính thôi: từ vựng chủ chốt, cấu trúc ngữ pháp quan trọng nhất của bài đó, và cố gắng luyện nói xoay quanh chủ đề đó.
Quá trình “thực hành” cụ thể
Cứ mỗi tối, sau khi ăn cơm xong, hai bố con lại lôi sách ra.
Đầu tiên là phần từ vựng. Tôi yêu cầu nó chép lại những từ mới mà nó thấy quan trọng, hoặc những từ nó hay quên. Không cần chép hết cả danh sách dài ngoằng trong sách đâu, chọn lọc thôi. Rồi thi thoảng tôi lại kiểm tra bất chợt, hỏi nghĩa tiếng Việt, hoặc đọc nghĩa tiếng Việt bắt nó nói từ tiếng Anh.
Tiếp theo là phần ngữ pháp. Cái này mới mệt này. Nhiều khi giải thích một hồi nó vẫn ngơ ngác. Tôi phải tìm thêm ví dụ bên ngoài, những ví dụ đơn giản, dễ hiểu hơn trong sách. Tôi cũng nhấn mạnh việc làm bài tập. Làm nhiều tự khắc nó quen tay, quen dạng. Sai thì sửa, sửa rồi lại làm tiếp. Có những bài khó, hai bố con cùng tra cứu, cùng thảo luận.
Phần đọc hiểu và nghe thì tôi khuyến khích nó tự giác. Đọc thì cố gắng tóm tắt ý chính của đoạn. Nghe thì ban đầu cứ bật phụ đề tiếng Anh, sau quen rồi thì tắt phụ đề đi. Tôi nhận thấy cái quan trọng là tạo thói quen tiếp xúc hàng ngày.
À, còn phần nói nữa. Cái này trong sách thường có mấy bài hội thoại mẫu. Tôi bảo nó cứ dựa vào đó, rồi thay đổi thông tin đi một chút để thành bài nói của mình. Thi thoảng hai bố con lại đóng vai, nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh về chủ đề trong sách. Nghe thì hơi ngượng nghịu lúc đầu, nhưng dần cũng quen.
Kết quả và những điều rút ra
Cứ như vậy, từng chút một, chúng tôi cũng “xử lý” dần cuốn sách. Tôi thấy rằng, sách giáo khoa dù sao cũng chỉ là cái sườn, là tài liệu cơ bản. Để học tốt, phải biết cách khai thác nó, kết hợp với các phương pháp khác nữa. Chứ chỉ chăm chăm học thuộc lòng trong sách thì khó mà hiệu quả lắm.
Quá trình này cũng giúp tôi hiểu con hơn, biết nó yếu chỗ nào, mạnh chỗ nào để còn biết đường hỗ trợ. Đến cuối năm nhìn lại, dù có lúc cũng căng thẳng, mệt mỏi, nhưng thấy con mình tiến bộ, kiến thức vững hơn thì cũng thấy đáng. Cuốn sách tiếng Anh lớp 12, ban đầu nhìn thì sợ, nhưng cứ kiên trì “gặm nhấm” từng ngày thì rồi cũng xong thôi các bác ạ. Quan trọng là phải có phương pháp và sự đồng hành.
Đấy, chia sẻ thật lòng của một ông bố có con học lớp 12 là thế. Hi vọng có ích cho bác nào đang trong hoàn cảnh tương tự.
Leave a Comment