Chào mọi người, hôm nay tôi chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của mình về việc kèm tiếng Anh cho mấy đứa nhỏ lớp 2. Nghe thì có vẻ đơn giản, sách vở bây giờ cũng nhiều, nhưng mà bắt tay vào mới thấy không dễ xơi chút nào đâu.
Lúc mới bắt đầu, tôi cũng loay hoay lắm
Ban đầu, tôi cũng hùng hục mua đủ loại sách tham khảo, flashcard đủ màu sắc. Nghĩ là cứ theo sách giáo khoa mà dạy thôi. Ai dè, bọn trẻ con tầm này chúng nó nhanh chán lắm. Cứ ngồi im một chỗ học chữ là y như rằng được 5 phút là bắt đầu ngọ nguậy, nhìn ngang nhìn dọc.
Tôi thử cho nghe mấy bài hát tiếng Anh trẻ con, kiểu như chỉ mở lên rồi để đó. Chúng nó cũng có vẻ thích thú ban đầu, nhưng mà không có tương tác thì cũng chỉ nghe cho vui tai thôi chứ không đọng lại được mấy.
Thay đổi cách tiếp cận, tìm tòi thử nghiệm
Thế là tôi phải thay đổi chiến thuật. Tôi bắt đầu để ý xem con mình nó thích cái gì. À, hóa ra là thích xem hoạt hình, thích mấy trò chơi vận động. Thế là tôi tận dụng luôn.
- Học qua bài hát có hình ảnh: Tôi tìm mấy bài hát tiếng Anh trên mạng mà có hình ảnh minh họa sinh động, kiểu như con vật này, đồ vật kia. Mở ra là chúng nó vừa xem vừa nhún nhảy theo, hát líu lo dù chả hiểu hết. Nhưng mà từ vựng cứ thế ngấm dần qua hình ảnh.
- Trò chơi tương tác: Thay vì chỉ vào flashcard đọc “apple”, “banana”, tôi bày trò giấu đồ vật rồi cho đi tìm, tìm được thì phải gọi tên tiếng Anh. Hoặc là trò Simon Says, tôi nói “Simon says touch your nose” thì nó làm theo. Vui hơn hẳn, mà lại nhớ từ tốt hơn.
- Ngữ cảnh thực tế trong nhà: Lúc ăn cơm, tôi chỉ vào quả cam, nói “orange”. Lúc đi tắm, chỉ vào con vịt đồ chơi nói “duck”. Lúc mặc quần áo, tôi hỏi “What color is this shirt?”. Cứ lặp đi lặp lại những thứ quen thuộc xung quanh.
- Kể chuyện đơn giản: Tôi kiếm mấy truyện tranh tiếng Anh cực kỳ đơn giản, ít chữ nhiều hình. Rồi tôi vừa chỉ hình vừa đọc, diễn tả bằng hành động. Chúng nó khoái lắm.
Quá trình thực hiện của tôi nó thế này
Tôi không ép con học nhiều một lúc đâu. Mỗi ngày chỉ tầm 15-20 phút thôi, nhưng đều đặn. Quan trọng là tạo không khí vui vẻ, thoải mái. Hôm nào con không thích thì thôi, không gò ép làm gì, sợ nó lại đâm ra ghét tiếng Anh.
Tôi ưu tiên nghe và nói trước. Mấy cái ngữ pháp phức tạp thì từ từ. Cứ cho chúng nó quen tai, quen miệng với mấy từ đơn giản, câu ngắn trước đã. Tôi cũng cố gắng phát âm chuẩn nhất có thể để con nó bắt chước theo.
Ví dụ, tôi hay dùng mấy câu lệnh đơn giản khi chơi: “stand up”, “sit down”, “clap your hands”. Rồi khen “good job!”, “very good!” khi con làm đúng hoặc cố gắng. Bọn trẻ con thích được khen lắm, đó là động lực lớn.
Sách giáo khoa thì vẫn dùng, nhưng tôi không dạy theo kiểu truyền thống từ đầu đến cuối. Tôi chọn lọc những bài hát, từ vựng, mẫu câu nào phù hợp để lồng vào các trò chơi hoặc hoạt động hàng ngày.
Kết quả và chút chia sẻ cuối
Cứ kiên trì như vậy, dần dần tôi thấy con mình cũng bập bẹ được kha khá từ, thậm chí còn tự tin nói mấy câu ngắn nữa khi chơi đùa. Tất nhiên là phát âm thì chưa chuẩn đét được, có lúc còn ngọng líu ngọng lô, nhưng quan trọng là nó không sợ tiếng Anh, mà còn thấy thích thú nữa.
Nói chung, dạy tiếng Anh cho trẻ lớp 2 thì không có công thức nào là chuẩn nhất cả. Quan trọng là mình phải hiểu con mình, tìm ra phương pháp phù hợp với nó, và nhất là phải kiên nhẫn. Cứ từ từ, mưa dầm thấm lâu thôi các bạn ạ. Đừng đặt nặng quá chuyện điểm số hay phải nói như người bản xứ ngay lập tức.
Đấy, kinh nghiệm của tôi chỉ có vậy. Hi vọng giúp được gì đó cho mọi người đang có con nhỏ học tiếng Anh. Cứ làm cho việc học tiếng Anh trở thành một trò chơi thú vị là được!
Leave a Comment