Chào mọi người, hôm nay tôi lại mò lên chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của mình với cái bài Unit 2 tiếng Anh lớp 7. Nói thật là hồi xưa mình học tiếng Anh lớp 7, nhất là cái Unit 2 này, thấy nó cũng khoai phết, chủ đề thường xoay quanh mấy thứ như sức khỏe, sở thích cá nhân. Đợt rồi thằng cháu ở nhà nó cũng đang vật lộn với bài này, nên tôi cũng phải xắn tay vào xem xét lại.

Bắt đầu từ đâu?
Đầu tiên, tôi lôi sách giáo khoa của nó ra xem. Unit 2 thường tập trung vào từ vựng liên quan đến “Health” (Sức khỏe) hoặc “Hobbies” (Sở thích). Tôi nhớ hồi mình học thì toàn mấy từ kiểu “headache”, “toothache”, rồi “collecting stamps”, “playing chess”. Mấy cái này thì cũng cơ bản thôi, nhưng làm sao cho bọn trẻ con bây giờ nó thấy hứng thú mới là chuyện.
Tôi bắt đầu bằng việc hỏi han thằng cháu xem dạo này nó thích làm gì, hay có vấn đề sức khỏe gì không. Nó bảo dạo này hay chơi thể thao ở trường, rồi thích xem mấy cái video trên mạng. Đấy, có cái để bám vào rồi.
Vật lộn với từ vựng và ngữ pháp
Phần từ vựng về sở thích, thay vì bắt nó học thuộc lòng mấy cái “gardening” hay “arranging flowers” mà có khi nó chả bao giờ đụng tới, tôi gợi ý nó tìm hiểu xem mấy cái hoạt động nó thích nói bằng tiếng Anh là gì. Ví dụ, “playing video games”, “watching vlogs”, “doing parkour” (cái này hơi dị nhưng bọn trẻ giờ thích lắm). Mình phải cập nhật theo tụi nó thôi.

Rồi đến phần sức khỏe, ngoài mấy bệnh thông thường, tôi cố gắng lồng ghép vào mấy lời khuyên đơn giản bằng tiếng Anh. Ví dụ, “You should eat more vegetables” hay “Don’t play games too late”. Nghe thì đơn giản nhưng lặp đi lặp lại cũng ngấm dần.
Ngữ pháp của Unit 2 thường có mấy cấu trúc như câu hỏi với “Should” để đưa ra lời khuyên (Ví dụ: “What should I do if I have a fever?”), hoặc cách dùng “like/love/enjoy/hate + V-ing” để nói về sở thích. Cái này thì tôi cho nó đặt câu với chính những hoạt động nó thích hoặc không thích. Ví dụ: “I like playing basketball” hay “I hate doing too much homework”. Cứ phải thực tế thì nó mới nhớ.
Thực hành và kết quả
Sau khi có một mớ từ vựng và cấu trúc rồi, tôi bắt đầu khuyến khích nó nói. Ban đầu thì cứ lắp ghép đơn giản thôi, sai cũng được, miễn là dám nói. Tôi hay tạo ra mấy tình huống kiểu: “Giả sử bạn mày bị đau bụng, mày sẽ khuyên nó thế nào bằng tiếng Anh?”. Hoặc là “Kể cho chú nghe về 3 sở thích của mày bằng tiếng Anh xem nào.”
Tôi cũng tìm thêm mấy trò chơi từ vựng đơn giản trên mạng, hoặc mấy bài hát tiếng Anh có chủ đề liên quan. Nói chung là làm đủ trò để nó không thấy chán.

Dần dần, thằng cháu nó cũng đỡ sợ hơn khi phải nói về mấy chủ đề này. Nó bắt đầu dùng được mấy câu đơn giản để kể về việc nó đi đá bóng, hay là nó không thích ăn rau. Từ vựng thì cũng nhớ được kha khá, nhất là mấy từ liên quan đến sở thích của nó.
Nói tóm lại, kinh nghiệm của tôi khi mò mẫm lại cái Unit 2 tiếng Anh lớp 7 này là phải làm cho nó thật gần gũi và thực tế với bọn trẻ. Đừng có ép theo sách vở một cách máy móc quá. Cứ lấy những gì xung quanh chúng nó, những gì chúng nó thích ra mà dạy, thì hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều. Đúng là mỗi thời mỗi khác, mình cũng phải cập nhật theo thôi.
Leave a Comment