Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái quá trình tôi vật lộn với cuốn sách tiếng Anh lớp 3 của thằng cu nhà tôi. Nghe thì có vẻ đơn giản nhỉ, sách cho trẻ con mà, nhưng mà để đồng hành cùng nó thì cũng là cả một câu chuyện đấy.

Bắt đầu hành trình “nghiên cứu” sách
Thằng nhóc nhà tôi năm nay vào lớp 3, bắt đầu làm quen với tiếng Anh một cách chính quy hơn. Trước đó thì cũng chỉ cho xem hoạt hình, nghe nhạc linh tinh thôi. Đến khi cầm cuốn sách giáo khoa tiếng Anh lớp 3 trên tay, tôi mới thấy… à, cũng không đơn giản như mình nghĩ.
Đầu tiên, tôi phải tự mình xem qua một lượt hết cuốn sách. Lật từng trang, đọc từng bài. Thú thật là hồi xưa mình học tiếng Anh theo kiểu khác, giờ nhìn sách bọn trẻ con thấy nó màu mè hơn, hình ảnh nhiều hơn, có vẻ sinh động. Nhưng mà cũng có những phần từ vựng, cấu trúc câu mà nếu không xem trước thì lúc con hỏi mình cũng ú ớ luôn.
Tôi nhớ có mấy hôm đầu, thằng bé nó cứ hỏi “Mẹ ơi, cái này đọc sao?”, “Câu này nghĩa là gì?”. Mà mình thì cũng chữ được chữ mất, thành ra phải lôi cả Google Dịch ra để check lại phát âm cho chuẩn. Đúng là xấu hổ thật!
Quá trình thực hành cùng con
Sau khi “thẩm” qua cuốn sách, tôi bắt đầu lên kế hoạch học cùng con. Không phải kiểu ngồi vào bàn răm rắp như học ở lớp đâu, mà là tìm cách cho nó tự nhiên nhất.
- Học qua hình ảnh: Sách có nhiều hình lắm. Tôi chỉ vào hình rồi hỏi con “What’s this?”. Con không biết thì mình nói, rồi cho con nhắc lại. Cứ thế lặp đi lặp lại.
- Nghe audio: Sách thường có đĩa CD hoặc file nghe kèm theo. Tôi bật cho con nghe các đoạn hội thoại, bài hát. Nghe nhiều nó cũng ngấm dần vào đầu. Có mấy bài hát trong sách, hai mẹ con nghêu ngao suốt ngày.
- Chơi trò chơi: Tôi tự chế ra mấy trò đơn giản. Ví dụ, tôi nói một từ tiếng Việt, con tìm từ tiếng Anh tương ứng trong bài vừa học, hoặc ngược lại. Hoặc là trò đoán đồ vật bằng tiếng Anh. Thằng bé khoái mấy trò này lắm, học mà như chơi.
- Thực hành nói: Cái này hơi khó vì con còn ngại. Tôi cố gắng tạo tình huống. Ví dụ, lúc ăn cơm, tôi hỏi “Do you want more rice?” bằng tiếng Anh, rồi giải thích cho con. Hoặc là trước khi đi ngủ, hai mẹ con thử nói vài câu chào hỏi đơn giản.
Có những hôm thằng bé nó lười, không chịu học. Tôi cũng không ép, mà tìm cách dụ dỗ. “Học xong bài này mẹ cho xem hoạt hình nhé”, hoặc “Học xong mình đi công viên”. Phải mềm mỏng, kiên trì chứ không là nó sợ học luôn.

Tôi cũng để ý xem ở lớp cô giáo dạy đến bài nào, rồi về nhà mình ôn lại bài đó, hoặc chuẩn bị trước bài mới một chút. Như vậy con đến lớp sẽ tự tin hơn.
Kết quả và những điều rút ra
Sau một thời gian kiên trì, tôi thấy thằng bé có tiến bộ hơn hẳn. Nó không còn sợ môn tiếng Anh nữa, thậm chí còn chủ động khoe “Mẹ ơi, hôm nay con học được từ này nè!”. Phát âm cũng đỡ ngọng hơn nhiều.
Điều quan trọng nhất tôi nhận ra là sự đồng hành của bố mẹ. Sách giáo khoa chỉ là công cụ thôi, còn việc làm cho con hứng thú, yêu thích việc học thì phải do mình. Đừng có phó mặc hết cho thầy cô ở trường.
Tất nhiên, tôi không phải chuyên gia gì, cũng chỉ là một bà mẹ bình thường, học cùng con theo kiểu “cây nhà lá vườn”. Nhưng tôi tin là cứ kiên trì, tìm tòi thì sẽ có kết quả tốt. Cái quá trình này tuy có lúc mệt, lúc bực mình vì con không tập trung, nhưng nhìn thấy con tiến bộ từng ngày thì vui lắm mọi người ạ.
Đó là chút kinh nghiệm thực tế của tôi khi “chiến đấu” với cuốn sách tiếng Anh lớp 3. Hy vọng chia sẻ này có ích cho những ai cũng đang có con ở độ tuổi này.

Leave a Comment