Dạy tiếng Anh lớp 4 Unit 1, tưởng dễ mà không dễ chút nào!
Chào các bác, nay tôi xin chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của tôi khi dạy thằng cu nhà tôi học tiếng Anh lớp 4, cụ thể là cái bài Unit 1 đầu tiên ấy. Lúc đầu nhìn sách thì thấy ôi dào, mấy từ đơn giản, ngữ pháp cũng chẳng có gì, chắc vèo cái là xong.

Ấy thế mà bắt tay vào mới thấy nó khoai các bác ạ. Thằng cu nhà tôi thì nghịch thôi rồi, bảo nó ngồi yên học được 15 phút đã là kỳ tích. Tôi cũng thử đủ cách, nào là mua tranh ảnh, flashcard màu mè cho nó hứng thú. Xong rồi cứ “Hello”, “Hi”, “My name is…” bắt nó nhắc đi nhắc lại. Mẹ ơi, được vài buổi đầu nó còn oe oe theo, mấy buổi sau thì nó ngáp ngắn ngáp dài, mắt thì cứ liếc trộm cái điện thoại.
Bực mình quá, tôi mới nghĩ, hay là mình sai ở đâu đó. Chứ cứ ép thế này thì chữ nó không vào đầu mà tình cảm bố con lại sứt mẻ. Thế là tôi quyết định thay đổi chiến thuật.
Đầu tiên, tôi không ép nó học theo kiểu truyền thống nữa. Thay vào đó, tôi biến nó thành trò chơi. Unit 1 chủ yếu là chào hỏi, làm quen đúng không? Nào là “Hello”, “Hi”, “What’s your name?”, “My name is…”, “Nice to meet you”, “How are you?”, “I’m fine, thank you”. Nghe thì có vẻ đơn giản.
Tôi bắt đầu thế này:
- Buổi sáng, thay vì gọi “Dậy đi con!”, tôi đứng ở cửa phòng nó, gõ cửa rồi nói “Hello! Good morning!”. Ban đầu nó ngơ ngác, nhưng tôi cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày. Dần dần nó cũng đáp lại “Hello Dad!”.
- Đến lượt “What’s your name?”, tôi lấy hai con gấu bông ra, một con là tôi, một con là nó. Tôi cho con gấu của tôi chào con gấu của nó: “Hello! My name is Papa Bear. What’s your name?”. Rồi tôi cầm con gấu của nó, giọng nheo nhéo đáp lại “Hello! My name is Tít Bear. Nice to meet you!”. Thằng cu thấy buồn cười, thế là nó cũng tham gia vào, cầm con gấu của nó “diễn” cùng.
- Còn “How are you?” thì dễ hơn. Mỗi lần nó đi học về, tôi hỏi ngay: “Hi Tít! How are you today?”. Nó mà trả lời “Con khỏe” thì tôi lại nhắc “I’m fine, thank you. And you?”. Cứ thế, mưa dầm thấm lâu.
Tiếp theo, tôi để ý thấy trong Unit 1 có mấy cái hoạt động như chỉ vào bạn này bạn kia rồi hỏi tên. Thế là tôi rủ nó chơi trò “Phóng viên nhí”. Tôi đưa cho nó cái micro đồ chơi, bảo nó đi “phỏng vấn” các thành viên trong nhà. “Hello Grandma, what’s your name?”, “Hello Mom, how are you?”. Bà với mẹ cũng nhiệt tình phối hợp, làm cho không khí vui hẳn lên.

Quan trọng nhất là phải kiên nhẫn và tạo không khí vui vẻ. Trẻ con mà, chúng nó thích khen hơn là chê. Mỗi lần nó nói đúng một câu, dù là đơn giản, tôi cũng vỗ tay khen lấy khen để: “Wow, good job con trai!”, “Excellent!”. Nó khoái lắm, rồi lại càng có động lực.
À, còn một chiêu nữa là tôi hay bật mấy bài hát tiếng Anh thiếu nhi có liên quan đến chủ đề chào hỏi. Mấy bài giai điệu vui nhộn, nó nghe vài lần là cũng lẩm nhẩm theo được. Cái này thì không trực tiếp trong sách nhưng nó bổ trợ tốt lắm.
Cứ thế từ từ, từng chút một. Không nhồi nhét, không áp lực. Đến giờ thì cu cậu cũng tự tin hơn hẳn khi gặp mấy câu chào hỏi đơn giản này rồi. Tất nhiên là vẫn phải kèm cặp thêm nhiều, nhưng ít ra cái bước khởi đầu nó không còn là “ác mộng” nữa. Cái Unit 1 tưởng khô khan mà hóa ra cũng có nhiều cách để làm cho nó sinh động phết.
Thế nên các bác ạ, dạy con học, nhất là ngoại ngữ, đôi khi không cần phải cao siêu gì đâu. Cứ tìm cách nào gần gũi, thực tế, làm cho nó thấy vui là được. Chứ sách vở nhiều khi cũng chỉ là một phần thôi. Đấy, kinh nghiệm xương máu của tôi đấy, chia sẻ để các bác tham khảo.
Leave a Comment