À, chào mọi người, hôm nay tôi lại mò lên chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của mình đây. Chả là dạo gần đây tôi có kèm cu cậu nhà tôi học tiếng Anh lớp 4, bắt đầu với cái Unit 1. Nghe thì có vẻ đơn giản nhỉ, nhưng mà bắt tay vào mới thấy cũng lắm chuyện hay ho phết đấy.
Bắt đầu với Unit 1: Những tưởng đơn giản
Lúc đầu mở sách ra, tôi cũng nghĩ Unit 1: “Nice to see you again” chắc cũng nhẹ nhàng thôi. Quanh đi quẩn lại mấy câu chào hỏi, giới thiệu tên tuổi, quê quán. Mấy từ vựng như “hello”, “hi”, “good morning”, “nice to meet you”, “Vietnam”, “England” gì đó. Tôi nghĩ bụng, ôi dào, mấy cái này thì con mình chắc biết sơ sơ rồi, dạy nhanh thôi.
Thế là tôi cũng hùng hổ lắm, bảo con ngồi vào bàn, bố dạy cho nhanh gọn. Tôi đọc trước, bắt nó đọc theo. Cũng có hình ảnh minh họa trong sách đấy, nhưng mà thằng bé nhà tôi nó cứ ngọ nguậy, nhìn trước ngó sau, chả tập trung gì cả. Tôi bắt đầu thấy hơi nóng gáy rồi đấy.
Quá trình “vật lộn” thực tế
Tôi nhận ra là cứ bắt nó đọc chay theo sách thì chán chết. Thế là tôi bắt đầu phải “biến tấu”.
- Dùng đồ vật thật: Thay vì chỉ vào tranh quả táo rồi đọc “apple”, tôi chạy xuống bếp lấy luôn quả táo thật lên. Tương tự với “book”, “pen”. Cầm nắm sờ mó vào thì nó có vẻ hứng thú hơn.
- Hát hò nhảy múa: Tôi lên mạng tìm mấy bài hát tiếng Anh đơn giản cho trẻ con về chủ đề chào hỏi. Mở lên rồi hai bố con cùng nghêu ngao, vừa hát vừa làm động tác. Trông hơi buồn cười nhưng mà thằng bé nó thích, nó cười khanh khách. Cái bài “Hello, hello, how are you?” ấy, nó thuộc làu luôn.
- Trò chơi nhập vai: Cái này là tốn công nhất nhưng mà hiệu quả ra phết. Tôi với nó đóng vai. Lúc thì tôi là thầy giáo, nó là học sinh mới. Lúc thì ngược lại. Rồi thì hai người bạn gặp nhau ngoài đường. Cứ thế “Hello, I’m Tuan”, “Hi Tuan, I’m Nam. Nice to meet you”. Lặp đi lặp lại nhiều lần, nó quen dần với mẫu câu.
- Flashcards tự chế: Tôi lấy mấy tờ bìa cứng, cắt ra thành từng miếng nhỏ. Một mặt ghi từ tiếng Anh, mặt kia vẽ hình minh họa (vẽ xấu như ma nhưng mà con nó vẫn nhận ra). Xong rồi chơi trò đoán từ, giơ hình lên hỏi “What’s this?”.
Có những lúc nó không chịu hợp tác đâu, cứ đòi xem TV với chơi game thôi. Tôi cũng phải mềm nắn rắn buông. Dỗ dành có, dọa nạt nhẹ cũng có. Quan trọng là phải kiên trì, không nản. Nhiều khi dạy xong một buổi mà tôi thấy mệt hơn cả đi làm việc nặng.
Kết quả ban đầu và những điều rút ra
Sau khoảng một tuần “quần nhau” với Unit 1, thì cu cậu nhà tôi cũng gọi là nắm được cơ bản rồi. Gặp ai cũng “Hello”, rồi “Nice to see you again” loạn xạ cả lên, dù có khi mới gặp lần đầu. Hỏi “How are you today?” thì cũng biết trả lời “I’m fine, thank you. And you?”. Phát âm thì còn ngọng nghịu nhiều chỗ, nhưng mà dám nói là tốt rồi.
Điều tôi nhận ra là:
- Dạy tiếng Anh cho trẻ con, nhất là mấy bài đầu tiên làm quen này, không thể khô khan được. Phải biến nó thành trò chơi, phải làm cho nó vui.
- Kiên nhẫn là vàng. Trẻ con nó không tập trung lâu được đâu, nên mình phải chia nhỏ thời gian học ra.
- Thực hành liên tục. Cứ lặp đi lặp lại mấy mẫu câu đó trong các tình huống khác nhau thì nó mới nhớ được.
- Đừng sợ sai. Con nói sai thì mình sửa nhẹ nhàng, khuyến khích nó nói tiếp.
Đấy, sơ sơ cái quá trình tôi cùng con chinh phục Unit 1 tiếng Anh lớp 4 là như vậy đó. Cũng không có gì cao siêu, chủ yếu là mình chịu khó mày mò, tìm cách phù hợp với con mình thôi. Giờ chuẩn bị sang Unit 2 rồi đây, không biết có “trận chiến” nào mới không nữa. Có gì hay ho tôi lại chia sẻ với mọi người sau nhé!
Leave a Comment