Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái trải nghiệm của mình với cuốn sách giáo khoa tiếng Anh lớp 5. Chuyện là thằng cháu nhà tôi năm nay lên lớp 5, bắt đầu làm quen với chương trình tiếng Anh mới, thấy nó cũng hơi bỡ ngỡ, nhiều lúc cứ ngơ ngác như nai con ấy.

Thế là tôi, với vai trò là một người lớn trong nhà, cũng hay kèm cặp nó học, quyết định phải “thực mục sở thị” xem cái cuốn sách này nó có gì mà làm khó thằng bé nhà mình thế. Đầu tiên, tôi phải đi tìm mua cho bằng được cuốn sách đó. Cầm trên tay, tôi bắt đầu lật giở từng trang một, xem xét kỹ lưỡng từ đầu đến cuối.
Công nhận là sách mới bây giờ thiết kế đẹp mắt thật. Hình ảnh minh họa sinh động, màu sắc tươi sáng, nhìn chung là khá thu hút bọn trẻ con. Tôi xem qua mấy bài đầu, chủ đề cũng gần gũi với cuộc sống hàng ngày của các cháu, ví dụ như gia đình, bạn bè, trường học, đồ ăn thức uống. Cái này tôi thấy ổn, vì nó giúp các cháu dễ hình dung và liên hệ.
Sau đó, tôi bắt đầu đi sâu hơn vào nội dung từng bài. Tôi để ý thấy sách có nhiều hoạt động tương tác, kiểu như nghe rồi điền từ, nối tranh với chữ, hoặc đóng vai theo cặp để luyện nói. Tôi thử làm một vài bài tập mẫu, thấy cũng không quá phức tạp nếu như được hướng dẫn cẩn thận. Tôi nghĩ, chắc thằng cháu mình nó chưa quen với cách học mới, hoặc là ở lớp cô giáo đi hơi nhanh.
Thế là tôi quyết định mỗi tối sẽ dành ra khoảng một tiếng để cùng nó “chiến đấu” với cuốn sách này. Ban đầu, tôi cho nó tự đọc trước bài hội thoại, xem nó hiểu được bao nhiêu. Chỗ nào nó vướng, tôi sẽ giải thích từ từ. Nhưng mà, có một cái tôi thấy hơi lăn tăn là phần từ vựng. Một số bài có lượng từ mới khá nhiều, mà nếu chỉ học vẹt thì khó nhớ lắm. Tôi phải bày cho nó cách học từ theo chủ đề, rồi liên kết từ với hình ảnh, hoặc đặt câu đơn giản với từ đó.
Rồi đến phần ngữ pháp. Sách trình bày cũng có hệ thống đấy, nhưng đôi khi giải thích hơi ngắn gọn, kiểu lý thuyết suông. Với mấy đứa nhỏ tầm này, tôi nghĩ cần có thêm ví dụ cụ thể, hoặc là những trò chơi nhỏ để chúng nó thực hành thì mới thấm được. Thế là tôi lại phải tự mình “chế biến” thêm, tìm mấy cái game ngữ pháp đơn giản trên mạng (nhưng không cho nó xem trực tiếp, chỉ lấy ý tưởng thôi nhé), rồi hai chú cháu cùng chơi.

Cứ như vậy, tôi kiên trì đồng hành cùng nó. Tôi nhận ra là, việc đầu tiên khi tiếp cận một cuốn sách mới, nhất là sách học, là mình phải tự mình “nghiên cứu” nó trước. Phải hiểu cấu trúc của nó, mục tiêu của từng bài học, thì mới hướng dẫn lại cho bọn trẻ được. Chứ cứ quăng cho nó cuốn sách rồi bảo “tự học đi” thì khó lắm.
Sau một thời gian “vật lộn” cùng cháu với cuốn sách tiếng Anh lớp 5, tôi thấy nó cũng có tiến bộ rõ rệt. Từ chỗ nhìn thấy sách là oải, giờ nó đã chủ động hơn trong việc học. Nó bắt đầu nhớ được nhiều từ vựng hơn, phát âm cũng chuẩn hơn một chút, và quan trọng là nó không còn sợ môn tiếng Anh nữa.
Nói tóm lại, cái quá trình “thực hành” với sách giáo khoa tiếng Anh lớp 5 này của tôi tuy ban đầu hơi vất vả, nhưng kết quả nhận được thì cũng đáng. Tôi nghiệm ra một điều là sách vở dù có hay đến mấy cũng chỉ là công cụ, quan trọng nhất vẫn là phương pháp và sự kiên trì của người học, cũng như sự đồng hành, hướng dẫn của người lớn. Chia sẻ một chút kinh nghiệm thực tế của mình vậy thôi, hy vọng có ích cho ai đó đang có con cháu học lớp 5 giống tôi.
Leave a Comment