Chuyện là thằng cu nhà tôi bắt đầu vào lớp 6, tiếng Anh thì cũng gọi là biết chút chút hồi tiểu học nhưng lên cấp hai thấy chương trình có vẻ nặng hơn hẳn. Thế là tôi cũng phải xắn tay áo lên tìm tài liệu cho nó ôn tập thêm.
Ban đầu, tôi nghĩ đơn giản lắm. Lên mạng gõ “đề tiếng anh lớp 6” chắc ra cả đống. Ừ thì đúng là cả đống thật, nhưng mà… ôi thôi!
- Đề thì trên trời dưới bể, đủ loại website, diễn đàn.
- Nhiều chỗ thì toàn quảng cáo, click vào lại ra cái gì đâu không.
- Chất lượng thì hên xui, có cái nhìn qua đã thấy lỗi sai tùm lum.
- Lại còn mấy trang bắt đăng ký, bắt trả phí nữa chứ.
Thực sự là tôi cũng hơi bị ngợp. Cứ tải về một mớ, in ra rồi đưa cho con làm, nó làm được vài cái là kêu chán, kêu khó. Mà đúng là có nhiều đề nó không theo sát chương trình sách giáo khoa lắm, từ vựng thì lạ hoắc.
Tôi cũng lọ mọ đi hỏi mấy phụ huynh khác, rồi lượn lờ mấy nhà sách. Sách tham khảo thì cũng nhiều, nhưng mà mua về cu cậu cũng chẳng hứng thú mấy. Cứ làm được vài trang là lại ngáp ngắn ngáp dài. Có cảm giác như mình đang ép nó ăn một món nó không thích vậy.
Rồi tôi nhận ra một điều…
Cái chính không phải là “nhiều” đề, mà là “chất”. Và quan trọng hơn nữa là phải biết con mình nó yếu chỗ nào, cần bổ sung cái gì. Chứ cứ bắt nó làm hết đề này đến đề khác theo kiểu “cưỡi ngựa xem hoa” thì cũng chả vào đầu được bao nhiêu. Với lại, tâm lý của bọn trẻ con, thấy cái gì khó quá, lạ quá là chúng nó nản ngay.
Thế là tôi thay đổi chiến thuật.
- Đầu tiên, tôi ngồi xem lại sách giáo khoa của nó, xem chương trình học những gì, trọng tâm ngữ pháp, từ vựng của từng bài ra sao.
- Sau đó, tôi tìm những dạng bài tập cơ bản, bám sát vào nội dung sách. Ví dụ, bài này học về “there is/there are”, tôi sẽ tìm hoặc tự soạn mấy bài tập điền từ, đặt câu đơn giản về chủ đề đó.
- Tôi cũng ưu tiên những đề có giải thích rõ ràng, hoặc ít nhất là có đáp án để mình còn dò lại cho con.
- Quan trọng là tôi cùng ngồi học với nó, giải thích những chỗ nó không hiểu. Không phải kiểu thầy giáo giảng bài đâu, mà kiểu “bố con mình cùng tìm hiểu xem sao”, “chỗ này theo bố thì thế này, con thấy sao?”.
- Thỉnh thoảng, tôi tự bịa ra mấy câu đố vui vui liên quan đến từ vựng, hoặc mấy tình huống giao tiếp đơn giản cho nó thực hành. Ví dụ, hôm nào học về đồ vật trong nhà, tôi lại chỉ trỏ rồi hỏi “What’s this?”, “Is this a table?”.
Dần dần, cu cậu cũng đỡ sợ tiếng Anh hơn. Nó bắt đầu thấy việc làm bài tập không còn là gánh nặng nữa, mà giống như chơi trò chơi giải đố vậy. Tất nhiên là vẫn phải kiên trì, nhưng ít ra không còn cảnh nhìn thấy sách vở là mặt mày bí xị nữa. Cái “đống đề” trên mạng kia, thỉnh thoảng tôi vẫn vào lướt qua, chọn lọc vài cái thấy ổn, cấu trúc quen thuộc để nó làm thêm, nhưng không còn phụ thuộc hoàn toàn vào đó nữa.
Đúng là tự mình xắn tay vào, tìm hiểu rồi điều chỉnh cho phù hợp với con mình thì vẫn hơn là chạy theo số đông các bác ạ. Mỗi đứa một kiểu mà, không thể áp dụng rập khuôn được. Hành trình tìm “đề tiếng Anh lớp 6” cho con tuy ban đầu hơi rối nhưng cuối cùng cũng giúp tôi hiểu con mình hơn.
Leave a Comment