Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái hành trình mà tôi đã trải qua với việc dạy tiếng Anh cho bọn trẻ lớp 7 nhà tôi. Ban đầu, tôi cũng nghĩ đơn giản lắm, cứ sách giáo khoa mà triển thôi, nhưng mà thực tế nó lại không như mình tưởng tượng đâu.
Bắt đầu với mớ lý thuyết và sách vở
Đầu tiên, tôi cũng như bao phụ huynh khác, lôi sách giáo khoa tiếng Anh lớp 7 ra nghiên cứu. Ngữ pháp này, từ vựng kia. Tôi đặt mục tiêu là con phải nắm chắc ngữ pháp, từ vựng thì học thuộc lòng. Tôi soạn bài, bắt con chép từ mới mỗi ngày mấy chục từ, rồi làm hết bài tập trong sách giáo khoa, sách bài tập. Nghĩ bụng thế là ổn.
Tôi còn đầu tư mua thêm một đống sách tham khảo, sách bài tập nâng cao. Cứ thấy ai giới thiệu sách gì hay là tôi lại tìm mua về cho con cày. Thời gian đầu, điểm số của con trên lớp cũng khá khẩm lắm, kiểm tra toàn 8, 9 điểm. Tôi cũng thấy mừng trong lòng, nghĩ là phương pháp của mình đúng rồi.
Khi thực tế nó tát vào mặt
Nhưng mà, ối giời ơi, vấn đề bắt đầu nảy sinh khi tôi cho con thử giao tiếp. Có lần nhà có khách nước ngoài đến chơi, tôi bảo con ra nói chuyện vài câu xã giao. Con bé nhà tôi nó đứng hình luôn, mặt tái mét, lắp ba lắp bắp không nói được câu nào ra hồn. Lúc đấy tôi mới ngớ người ra. Học bao nhiêu từ vựng, ngữ pháp để làm gì khi mà không nói được?
Rồi tôi để ý, con bé nó học kiểu đối phó. Học xong là quên, từ vựng hôm trước học hôm sau hỏi lại đã ngơ ngác. Phát âm thì thôi rồi, đọc tiếng Anh mà cứ như đọc tiếng Việt không dấu. Nghe thì càng tệ, bật một đoạn hội thoại đơn giản mà con bé cứ tròn mắt nhìn mình, không hiểu gì sất.
Tôi bắt đầu thấy sai sai. Rõ ràng là có cái gì đó không ổn trong cách tôi hướng dẫn con học. Điểm số cao trên giấy tờ nó không phản ánh đúng thực lực.
Thay đổi để thích nghi
Thế là tôi quyết định phải thay đổi. Tôi bắt đầu tìm hiểu các phương pháp dạy tiếng Anh khác. Tôi nhận ra là tiếng Anh nó không chỉ có ngữ pháp với từ vựng không thôi đâu. Nó là cả một tổ hợp nhiều thứ khác nữa:
- Nghe: Phải nghe nhiều mới quen tai, mới thẩm thấu được.
- Nói: Phải mạnh dạn nói ra, sai cũng được, rồi sửa dần.
- Đọc: Đọc truyện, đọc báo tiếng Anh đơn giản để tăng vốn từ và hiểu cách dùng từ trong ngữ cảnh.
- Viết: Tập viết những đoạn văn ngắn, email đơn giản.
- Phát âm: Cái này quan trọng cực kỳ, phát âm đúng thì nghe mới tốt, nói người ta mới hiểu.
Tôi bắt đầu giảm tải việc nhồi nhét ngữ pháp khô khan. Thay vào đó, tôi tìm những video ca nhạc tiếng Anh có phụ đề, những bộ phim hoạt hình đơn giản cho con xem. Ban đầu nó cũng không thích đâu, nhưng dần dần thấy hay hay nên cũng chịu khó xem. Tôi cũng khuyến khích con hát theo, nhại theo lời nhân vật.
Về phần nói, tôi tạo điều kiện cho con nói nhiều hơn. Mỗi ngày dành ra khoảng 15-20 phút hai mẹ con cùng nói chuyện bằng tiếng Anh về những chủ đề đơn giản như hôm nay ở trường có gì vui, thích ăn món gì, cuối tuần muốn đi đâu. Nói thật là ban đầu cũng ngượng nghịu lắm, cả hai mẹ con đều nói kiểu “bồi”, nhưng mà cứ cố gắng thôi.
Tôi cũng tìm mấy cái app học tiếng Anh vui vui trên điện thoại cho con chơi mà học. Rồi thỉnh thoảng cho con tham gia mấy câu lạc bộ tiếng Anh ở nhà văn hóa thiếu nhi để con có môi trường cọ xát.
Kết quả và những gì nhận ra
Sau một thời gian kiên trì thay đổi, tôi thấy con bé nhà tôi nó tiến bộ rõ rệt. Phát âm chuẩn hơn, nghe hiểu tốt hơn, và quan trọng nhất là nó không còn sợ nói tiếng Anh nữa. Nó mạnh dạn hơn hẳn. Điểm số trên lớp thì vẫn giữ được ở mức tốt, nhưng cái tôi vui hơn là con thực sự dùng được tiếng Anh.
Qua cái quá trình này, tôi mới nghiệm ra một điều. Học tiếng Anh lớp 7, hay bất cứ lớp nào cũng vậy, nó không chỉ là học thuộc lòng sách vở. Nó là cả một quá trình thực hành, trải nghiệm. Phải làm sao cho bọn trẻ nó thấy hứng thú, thấy được cái lợi ích của việc học thì chúng nó mới tự giác được. Chứ cứ ép buộc, nhồi nhét thì cũng chỉ như nước đổ đầu vịt thôi.
Đấy, câu chuyện thực tế của tôi là như vậy đó. Hy vọng chia sẻ này của tôi có ích cho ai đó đang có con học tiếng Anh. Quan trọng nhất vẫn là kiên nhẫn và tìm ra phương pháp phù hợp với con mình.
Leave a Comment