Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về hành trình của mình với cái gọi là “tiếng Anh lớp 8”. Nghe thì có vẻ đơn giản, chỉ là một môn học cấp hai thôi đúng không? Nhưng tin tôi đi, nó không hề đơn giản như mình tưởng tượng đâu, ít nhất là đối với tôi và thằng cu nhà tôi.
Bắt đầu từ đâu nhỉ? À, từ lúc thằng con nó lên lớp 8.
Hồi nó còn lớp 6, lớp 7, tiếng Anh cũng tà tà, điểm cũng khá. Tôi cũng chủ quan, nghĩ chắc cứ thế mà tiến thôi. Ai dè lên lớp 8, sách giáo khoa mới, chương trình có vẻ nặng hơn hẳn. Thằng bé bắt đầu kêu ca, từ vựng nhiều, ngữ pháp thì rối tung rối mù. Lúc đầu tôi cũng chỉ nghĩ là nó lười, nên cũng la mắng, bắt học thêm này nọ.
Rồi tôi nhận ra vấn đề không chỉ ở nó. Tôi bắt đầu thử ngồi xem sách cùng nó. Ôi trời ơi, đúng là không đùa được. Nào là thì quá khứ hoàn thành, nào là câu bị động, rồi câu điều kiện các kiểu. Tôi nhớ ngày xưa mình học cũng có mấy cái này, nhưng sao giờ nhìn lại nó lạ lẫm thế. Chắc do lâu không dùng nên chữ nó chạy đi đâu hết rồi.
Thế là tôi quyết định phải “vào cuộc” thực sự. Không thể chỉ đứng ngoài chỉ trỏ được. Tôi bắt đầu tìm hiểu kỹ hơn về chương trình lớp 8. Lôi sách giáo khoa, sách bài tập của con ra nghiền ngẫm. Tôi còn lên mạng tìm thêm tài liệu, xem các thầy cô khác họ giảng bài như thế nào.
Quá trình “vật lộn” thực sự
Ban đầu, tôi thử áp dụng mấy cách “truyền thống”:
- Bắt con chép từ mới mỗi ngày 10-20 từ.
- Làm hết bài tập trong sách giáo khoa và sách bài tập.
- Nghe băng đĩa theo sách.
Kết quả? Cũng có cải thiện chút đỉnh, nhưng thằng bé vẫn thấy oải lắm. Nó bảo học như cái máy, chán phèo. Điểm kiểm tra cũng chỉ nhích lên được một tẹo, không đáng kể. Tôi bắt đầu thấy nản. Sao ngày xưa mình học tiếng Anh có vẻ dễ hơn nhỉ? Hay là do mình già rồi nên thấy khó?
Tôi chợt nhớ ra một chuyện. Hồi tôi còn đi làm ở công ty cũ, có một dự án phải làm việc với đối tác nước ngoài. Lúc đó, tiếng Anh của tôi cũng chỉ ở mức giao tiếp cơ bản thôi, đọc hiểu tài liệu chuyên ngành thì còn tệ nữa. Sếp thì cứ thúc ép, deadline thì dí sát nút. Tôi đã phải cày ngày cày đêm, vừa làm vừa học, mò mẫm từng chút một. Có những hôm thức trắng đêm chỉ để dịch một bản hợp đồng. Lúc đó đúng là stress kinh khủng, nhưng rồi cũng qua. Sau dự án đó, tự dưng trình tiếng Anh của tôi khá hẳn lên.
Nghĩ lại, tôi nhận ra là mình học tốt nhất khi có mục tiêu rõ ràng và có sự “thực hành” liên tục. Thế là tôi thay đổi chiến thuật với thằng cu.
Tìm ra “chân ái”
Tôi không bắt nó học kiểu nhồi nhét nữa. Thay vào đó, tôi thử mấy cách này:
- Học qua sở thích: Thằng bé nhà tôi thích xem phim hoạt hình và chơi game. Tôi tìm mấy kênh Youtube có phụ đề tiếng Anh đơn giản, hoặc mấy game có cốt truyện bằng tiếng Anh dễ hiểu. Ban đầu nó cũng không khoái lắm vì phải vừa xem vừa tra từ, nhưng dần dần cũng quen.
- Ngữ pháp không phải là tất cả: Thay vì bắt nó học thuộc lòng công thức, tôi cố gắng giải thích cho nó hiểu bản chất của từng cấu trúc ngữ pháp, rồi lấy ví dụ thực tế. Khi nó hiểu rồi thì việc nhớ sẽ dễ hơn.
- Thực hành nói: Cái này hơi khó vì ở nhà không có môi trường. Nhưng tôi khuyến khích nó tự nói chuyện một mình bằng tiếng Anh, hoặc thỉnh thoảng hai bố con thử “chém gió” vài câu đơn giản. Nghe thì hơi ngớ ngẩn nhưng cũng vui.
- Không đặt nặng điểm số quá: Tôi nói với nó là điểm số quan trọng, nhưng quan trọng hơn là con có thực sự hiểu và sử dụng được tiếng Anh hay không. Điều này giúp nó giảm bớt áp lực hơn nhiều.
Dần dần, tôi thấy thằng bé có hứng thú hơn với môn tiếng Anh. Nó không còn sợ sệt mỗi khi đến giờ học nữa. Từ vựng nó cũng nhớ được nhiều hơn, ngữ pháp cũng nắm vững hơn. Tất nhiên là vẫn còn nhiều thứ phải cải thiện, nhưng ít ra thì nó không còn coi tiếng Anh lớp 8 là “quái vật” nữa rồi.
Cái hành trình này thực sự tốn không ít công sức của cả hai bố con. Nhiều lúc cũng bực mình, cũng cáu gắt lắm. Nhưng nhìn lại, tôi thấy nó cũng đáng. Không chỉ giúp con học tốt hơn, mà còn giúp hai bố con gần gũi nhau hơn. Và quan trọng nhất, tôi nhận ra rằng, dù là tiếng Anh lớp 8 hay bất cứ thử thách nào khác trong cuộc sống, chỉ cần mình kiên trì và tìm đúng phương pháp thì đều có thể vượt qua được.
Đấy, chia sẻ một chút kinh nghiệm “xương máu” của tôi vậy. Hy vọng có ích cho ai đó đang trong hoàn cảnh tương tự!
Leave a Comment