Chào mọi người, dạo này ở nhà có F1 đang vào lớp 8 nên tôi cũng có dịp “ôn lại kỷ niệm xưa” với cuốn sách giáo khoa tiếng Anh. Ôi chao, cầm quyển sách của con mà thấy bao nhiêu thứ thay đổi, nhưng cũng có những cái nó vẫn “y như cũ” mới tài.

Đầu tiên là tôi phải lật qua lật lại xem nó khác gì cái thời mình học. Sách bây giờ hình ảnh thì màu mè, bắt mắt hơn hẳn. Rồi có cả mấy cái mục nghe nói gì đó, có vẻ hiện đại hơn. Nhớ ngày xưa sách của tụi tôi chủ yếu là chữ với vài ba cái hình minh họa đen trắng đơn giản. Học từ vựng thì cứ chép đi chép lại, ngữ pháp thì thầy cô giảng rồi tự làm bài tập, đứa nào không hiểu thì… ráng chịu.
Thế là tôi cũng xắn tay vào “thực hành” cùng con. Buổi tối nào cũng như buổi tối nào, hai mẹ con lại ngồi vào bàn. Tôi thì dò từ mới, xem con phát âm đúng chưa, rồi giải thích mấy cái cấu trúc ngữ pháp lằng nhằng. Mà nói thật nhé, nhiều khi tôi thấy mình còn căng thẳng hơn cả nó. Có những cái mình tưởng mình hiểu lắm rồi, đến lúc giải thích cho con nó lại ngơ ngác, thành ra mình cũng phải đi tìm hiểu lại cho kỹ.
Tôi để ý thấy, dù sách có đổi mới thế nào, thì mấy cái “kinh điển” như các thì trong tiếng Anh (present simple, past continuous, present perfect, etc.), câu bị động, câu tường thuật vẫn là những thử thách lớn. Con bé nhà tôi cũng vật vã với mấy cái đó y chang tôi ngày xưa. Nó cứ hỏi “Sao chỗ này lại dùng thì này hả mẹ?”, “Câu này đổi sang bị động kiểu gì con không nhớ nổi”.
Có một đợt, nó học bài về “reported speech” – câu tường thuật ấy. Tôi nhớ như in cái hồi tôi học phần này, đúng là ác mộng. Sách bây giờ trình bày có vẻ ngăn nắp hơn, ví dụ cũng nhiều hơn. Tôi cũng cố gắng giảng giải cặn kẽ, lấy ví dụ từ trong sách, rồi bịa thêm vài ví dụ thực tế. Nó ngồi nghe, gật gù ra vẻ hiểu lắm. Tôi cũng thấy mừng trong bụng, nghĩ phen này con mình tiếp thu nhanh đây.
Ấy thế mà, đến lúc lôi bài tập trong sách ra làm, nó sai gần hết! Tôi mới tá hỏa, hỏi sao lại thế, rõ ràng lúc mẹ giảng con bảo hiểu rồi cơ mà. Nó mới gãi đầu gãi tai bảo: “Lúc mẹ nói thì con hiểu, nhưng mà nhìn vào bài tập con không biết phải áp dụng cái nào vào cái nào, nó cứ rối tung lên mẹ ạ.” Lúc đó tôi mới “à” ra một tiếng. Hóa ra cái “hiểu” của nó mới chỉ là bề nổi thôi, chứ chưa thực sự “ngấm” để mà vận dụng được.

Cái vụ đó làm tôi cũng phải suy nghĩ lại. Sách giáo khoa, dù có đầu tư hình ảnh đẹp đến mấy, nội dung phong phú đến mấy, mà không có phương pháp để học sinh thực sự hiểu và dùng được thì cũng khó. Tôi bắt đầu thử tìm thêm các nguồn bên ngoài. Lên mạng thì ôi thôi, đủ thứ tài liệu, video bài giảng, ứng dụng học tiếng Anh. Có cái thì quảng cáo học qua game, có cái thì bảo phải nói chuyện với người nước ngoài mỗi ngày. Nhưng mà chọn được cái nào thực sự phù hợp với con mình, lại còn phải bám sát chương trình trong sách để nó không bị loạn, đúng là một thử thách.
- Tìm app học từ vựng thì có cả trăm cái, không biết cái nào hiệu quả.
- Tìm video giải thích ngữ pháp thì có người giảng dễ hiểu, có người lại nói khó hình dung hơn cả cô giáo trên lớp.
- Rồi còn áp lực bài vở ở trường, làm sao để con có thời gian “thực hành” thêm mà không bị quá tải.
Sau một hồi loay hoay, tôi lại quay về với cách “cổ điển” nhất. Đó là cùng con đọc thật kỹ từng đoạn hội thoại, từng bài đọc trong sách. Cố gắng giải thích cho nó hiểu ngữ cảnh sử dụng của từng từ mới, từng cấu trúc ngữ pháp. Rồi tôi khuyến khích nó tự đặt câu, tự nói những gì đã học, sai cũng được, sửa dần. Thỉnh thoảng hai mẹ con lại bày trò đóng vai theo các đoạn hội thoại trong sách. Tuy chậm mà chắc, tôi thấy con bé cũng có vẻ tự tin hơn một chút khi dùng tiếng Anh, dù vẫn còn sai nhiều.
Nói chung, cái hành trình “đồng hành cùng con chinh phục sách giáo khoa tiếng Anh lớp 8” này cũng lắm gian nan nhưng mà cũng có nhiều điều thú vị. Quan trọng là mình kiên nhẫn và tìm ra cách phù hợp với con mình thôi, chứ sách vở cũng chỉ là một phần hỗ trợ.
Leave a Comment