Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút kinh nghiệm thực tế của mình với cái môn tiếng Anh lớp 9 này. Nói thật là hồi thằng cháu nhà tôi bắt đầu vào lớp 9, tôi cũng đau đầu theo nó với môn này lắm.
Hành trình bắt đầu gian nan
Ban đầu, tôi thấy nó học tiếng Anh cứ gọi là vật vã. Sách giáo khoa thì dày cộp, từ vựng thì nhiều, ngữ pháp thì lằng nhằng. Nó cứ học trước quên sau, kiểm tra điểm không cao là lại chán nản. Tôi để ý thấy cách học của nó chủ yếu là ngồi cặm cụi ghi chép, học thuộc lòng từ mới một cách máy móc, rồi làm bài tập trong sách. Cách này thì đúng là truyền thống rồi, nhưng với bọn trẻ bây giờ, nhất là với một đứa không có năng khiếu lắm như thằng cháu tôi, thì nó nặng nề quá.
Tôi mới nghĩ, hay là mình thử can thiệp một chút xem sao. Dù gì thì mình cũng có chút ít kinh nghiệm tự học tiếng Anh hồi xưa, tuy không phải chuyên gia gì nhưng cũng đủ để giao tiếp cơ bản.
Thay đổi phương pháp, tìm niềm vui
Thế là tôi bắt đầu vào cuộc. Đầu tiên, tôi không bắt nó phải ôm khư khư quyển sách nữa. Tôi thử tìm hiểu xem nó thích cái gì. Hóa ra nó mê xem mấy video ngắn trên mạng, rồi cũng thích nghe nhạc US-UK theo bạn bè. Đây rồi, manh mối đây rồi!
Tôi bắt đầu bằng việc gợi ý cho nó xem những kênh video có phụ đề tiếng Anh, ban đầu là phụ đề Việt để nó hiểu nội dung, sau đó khuyến khích bật phụ đề Anh. Những video này thường là về chủ đề nó thích như game, thể thao, hoặc mấy cái thử thách vui nhộn. Quan trọng là nó thấy vui cái đã.
Với từ vựng, thay vì bắt học thuộc lòng một danh sách dài, tôi bảo nó:
- Mỗi ngày chỉ cần cố gắng nhớ lấy 5-7 từ mới thôi, nhưng phải là những từ nó gặp trong video nó xem, hoặc bài hát nó nghe.
- Ghi lại những từ đó vào một cuốn sổ nhỏ, có cả nghĩa tiếng Việt và một câu ví dụ đơn giản mà nó tự đặt ra.
- Thỉnh thoảng tôi lại hỏi bất chợt mấy từ cũ, hoặc rủ nó chơi trò đoán từ.
Còn về ngữ pháp, ôi thôi, cái này mới là khoai. Sách giáo khoa lớp 9 bắt đầu có nhiều cấu trúc phức tạp. Tôi không giảng giải lý thuyết suông nhiều. Thay vào đó, tôi chỉ cho nó thấy người ta dùng cấu trúc đó như thế nào trong thực tế. Ví dụ, khi xem phim, nghe thấy một câu hay có cấu trúc đang học, tôi sẽ dừng lại, chỉ cho nó. “Đấy, thấy chưa, người ta nói thế này này.” Dần dần nó cũng hình dung ra được cách dùng, thay vì chỉ nhớ mỗi cái công thức.
Một việc nữa tôi thấy khá hiệu quả là khuyến khích nó tập nói. Dù chỉ là mấy câu đơn giản chào hỏi, hỏi về một ngày thế nào, hay bình luận về một cái gì đó nó vừa xem. Ban đầu nó ngại lắm, phát âm thì lung tung. Nhưng tôi cứ kiên trì, sai thì sửa, không chê bai gì cả. Quan trọng là nó dám mở miệng ra nói.
Kết quả và những điều rút ra
Sau khoảng vài tháng kiên trì như vậy, tôi thấy thằng cháu có tiến bộ rõ rệt. Nó không còn sợ môn tiếng Anh nữa, thậm chí còn chủ động tìm video tiếng Anh để xem. Điểm số trên lớp cũng cải thiện hơn, nhưng quan trọng hơn là nó bắt đầu có hứng thú thực sự. Nó hiểu rằng tiếng Anh không chỉ là những bài kiểm tra, mà còn là một công cụ để nó khám phá thế giới.
Tất nhiên, quá trình này không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Có lúc nó cũng lười, cũng nản. Những lúc như thế, tôi lại phải tìm cách động viên, khích lệ, hoặc đơn giản là cho nó nghỉ một hai hôm rồi tiếp tục. Điều tôi nhận ra là, với tiếng Anh lớp 9, hay bất kỳ môn học nào cũng vậy, việc tạo ra sự hứng thú và tìm được phương pháp phù hợp với từng đứa trẻ là cực kỳ quan trọng. Cứ ép học theo kiểu nhồi nhét truyền thống thì khó mà hiệu quả lâu dài được, nhất là trong thời đại thông tin bùng nổ như bây giờ.
Đó là chút kinh nghiệm thực tế của tôi trong việc đồng hành cùng thằng cháu chinh phục tiếng Anh lớp 9. Hy vọng có thể giúp ích được cho ai đó cũng đang gặp tình huống tương tự. Quan trọng nhất vẫn là sự kiên nhẫn và thấu hiểu con trẻ.
Leave a Comment