Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của mình về việc đồng hành cùng các cháu lớp 9 học tiếng Anh. Nói thật là cái giai đoạn này quan trọng lắm, nhưng mà nhiều khi mình cứ làm phức tạp hóa vấn đề lên.

Ban đầu, tôi cũng như nhiều người, cứ nghĩ là phải nhồi cho tụi nhỏ thật nhiều ngữ pháp, thật nhiều từ vựng. Mua một đống sách tham khảo về, bắt con ngồi cày từ sáng đến tối. Kết quả là gì? Con thì oải, mặt mày bí xị, còn mình thì sốt ruột vì thấy nó học mãi chẳng vào.
Sau mấy lần như vậy, tôi mới ngồi ngẫm lại. Mình đang làm sai ở đâu đó rồi. Học tiếng Anh đâu phải chỉ là thuộc lòng công thức như toán lý hóa đâu. Nó cần phải có sự tương tác, phải có hứng thú nữa chứ.
Bắt đầu thay đổi từ những điều nhỏ nhặt
Thế là tôi quyết định thay đổi cách tiếp cận. Đầu tiên, tôi dẹp bớt mấy cuốn sách ngữ pháp dày cộp sang một bên. Thay vào đó, tôi tìm những thứ gần gũi hơn với tụi nhỏ.
- Tìm tài liệu phù hợp: Tôi bắt đầu tìm những mẩu truyện ngắn tiếng Anh đơn giản, có hình ảnh minh họa. Rồi thì mấy bài hát tiếng Anh mà tụi trẻ con hay nghe ấy. Thỉnh thoảng còn cho xem mấy đoạn phim hoạt hình bằng tiếng Anh nữa, có phụ đề tiếng Việt ban đầu, sau quen rồi thì bỏ dần phụ đề.
- Học mà chơi, chơi mà học: Thay vì bắt con ngồi vào bàn học răm rắp, tôi thử lồng ghép tiếng Anh vào các hoạt động hàng ngày. Ví dụ, lúc nấu ăn thì cùng nhau nói tên các loại rau củ bằng tiếng Anh. Hoặc là khi đi siêu thị, tôi đố con tìm tên tiếng Anh của một vài món đồ. Tụi nó thấy vui, không bị áp lực.
- Tập trung vào giao tiếp cơ bản: Tôi không quá đặt nặng chuyện con phải nói đúng ngữ pháp 100% ngay từ đầu. Quan trọng là con dám nói, dám diễn đạt ý của mình. Sai thì mình sửa từ từ, nhưng phải khuyến khích con nói trước đã. Tôi hay tạo ra các tình huống giả định, ví dụ như đóng vai người mua hàng và người bán hàng, rồi hai mẹ con/bố con cùng nhau đối thoại.
Hành trình thực tế của tôi và đứa cháu
Kể cho mọi người nghe chuyện đứa cháu nhà tôi. Hồi nó mới lên lớp 9, nó sợ tiếng Anh kinh khủng. Cứ đến giờ học là mặt nó lại xị ra. Điểm số thì lẹt đẹt. Cô giáo cũng phàn nàn là cháu nó lười, không tập trung.
Tôi mới nói chuyện với chị tôi, mẹ của cháu. Bảo là thôi đừng ép nó học theo kiểu cũ nữa. Thử cách của tôi xem sao. Ban đầu chị tôi cũng bán tín bán nghi lắm, nhưng vì hết cách rồi nên cũng “thử liều”.

Tôi bắt đầu bằng việc tìm mấy bộ phim hoạt hình ngắn mà cháu nó thích, bật bản tiếng Anh có phụ đề. Rồi rủ nó chơi mấy trò chơi đoán từ vựng bằng hình ảnh. Dần dần, nó không còn thấy sợ nữa. Nó bắt đầu tò mò, hỏi han nhiều hơn. “Dì ơi, từ này tiếng Anh là gì?”, “Câu này nói thế nào hả dì?”.
Sau đó, tôi mới từ từ lồng ghép kiến thức ngữ pháp vào. Nhưng không phải là dạy chay, mà là qua các ví dụ thực tế từ chính những bộ phim, bài hát mà nó đã xem, đã nghe. Ví dụ, khi nó hỏi một câu, tôi sẽ giải thích luôn cấu trúc ngữ pháp trong câu đó, tại sao lại dùng từ này mà không dùng từ kia.
Cứ như vậy, từng chút một. Đến cuối năm lớp 9, tiếng Anh của nó tiến bộ hẳn. Quan trọng nhất là nó không còn sợ môn này nữa, thậm chí còn thấy thích thú. Điểm thi cuối kỳ của nó cũng cải thiện đáng kể. Chị tôi mừng lắm, cứ cảm ơn rối rít.
Bài học rút ra
Qua chuyện của cháu tôi và cả quá trình tự mày mò, tôi nhận ra mấy điều này:
- Đừng ép buộc: Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên. Học hành cũng vậy, ép quá tụi nhỏ nó sợ, nó phản tác dụng ngay.
- Tạo hứng thú là quan trọng nhất: Khi có hứng thú rồi thì tự khắc tụi nó sẽ chủ động tìm tòi, học hỏi.
- Kiên trì và đồng hành: Không phải ngày một ngày hai mà thành công được. Bố mẹ, người lớn cần kiên trì, động viên và đồng hành cùng con.
- Thực hành thường xuyên: Ngôn ngữ là phải dùng, phải thực hành thì mới nhớ lâu và dùng tốt được. Cho con cơ hội được nói, được nghe, được dùng tiếng Anh càng nhiều càng tốt.
Đấy, chia sẻ một chút kinh nghiệm thực tế của tôi là như vậy. Hy vọng là có ích cho những ai đang có con cháu học tiếng Anh lớp 9. Quan trọng là mình tìm được phương pháp phù hợp và kiên trì theo đuổi. Chúc mọi người thành công nhé!

Leave a Comment