Chào mọi người, hôm nay tôi lại lên đây chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của mình, lần này là về cái Unit 2 tiếng Anh lớp 9. Nói thật là hồi đầu nhìn vào cũng thấy hơi oải, chủ đề thì xoay quanh “City Life” với “Clothing” rồi mấy cái liên quan đến văn hóa, truyền thống. Thằng cu nhà tôi thì nó cứ kêu trời kêu đất, bảo khó nhớ từ mới.

Bắt đầu thế nào?
Thì đầu tiên, tôi cũng phải ngồi xuống xem kỹ cái Unit 2 này nó có những gì. Lật sách giáo khoa ra, ngó qua phần từ vựng, ngữ pháp, rồi mấy bài đọc, bài nghe. Tôi thấy từ vựng cũng không quá đánh đố, chủ yếu là mấy từ quen quen về thành phố, rồi trang phục như áo dài, kimono các kiểu. Ngữ pháp thì tập trung vào mấy cái câu so sánh, rồi thì “used to” để nói về thói quen trong quá khứ.
Công đoạn chuẩn bị của tôi:
- Liệt kê hết từ vựng mới ra một tờ giấy.
- Xem lại phần ngữ pháp trọng tâm, gạch chân mấy cấu trúc quan trọng.
- Đọc trước mấy bài đọc để nắm ý chính.
Thực hành cùng con
Xong xuôi khâu “nghiên cứu”, tôi bắt đầu vào việc “thực chiến” với thằng con. Ban đầu nó cũng uể oải lắm.
Với phần từ vựng: Tôi không bắt nó ngồi chép lấy chép để đâu. Mệt lắm! Thay vào đó, tôi thử mấy cách này:
- Flashcards tự chế: Lấy bìa cứng cắt ra, một mặt ghi từ, mặt kia ghi nghĩa tiếng Việt hoặc vẽ cái hình minh họa đơn giản. Thằng bé nhà tôi nó thích vẽ vời nên cũng hào hứng hơn.
- Liên hệ thực tế: Ví dụ học từ “traffic jam”, tôi chỉ ra đường lúc tan tầm cho nó thấy. Học về “áo dài”, tôi lôi cái áo dài cũ của bà nó ra cho nó sờ, nó ngắm. Nói chung là cố gắng làm cho từ vựng nó “sống” hơn.
Với phần ngữ pháp: Cái này thì hơi khô khan hơn tí. Tôi cũng chỉ biết cách là:

- Giải thích đơn giản: Cố gắng dùng từ ngữ đời thường nhất để giải thích cấu trúc. Ví dụ “used to” là “ngày xưa hay làm gì đó”.
- Đặt câu nhiều vào: Cứ mỗi cấu trúc là bắt nó đặt vài ba câu liên quan đến bản thân nó, hoặc những thứ nó biết. Ví dụ: “My grandpa used to live in the countryside.”
- Làm bài tập trong sách: Cái này thì không tránh được rồi, nhưng tôi ngồi cạnh, nó vướng đâu thì gỡ đấy.
Kỹ năng Nghe – Nói:
Tôi hay kiếm mấy đoạn hội thoại ngắn trên mạng, chủ đề cũng xoay quanh Unit 2. Hai bố con cùng nghe, rồi tôi hỏi nó xem người ta nói gì. Xong rồi thì thử đóng vai, nói qua nói lại. Phát âm thì thôi rồi, nhiều lúc sai tùm lum, nhưng mà vui. Cứ mạnh dạn nói đã, sai đâu sửa đấy.
Kỹ năng Đọc – Viết:
Đọc thì cứ bám vào bài trong sách thôi. Đọc xong tôi hay hỏi nó mấy câu về nội dung, xem nó có hiểu không. Còn viết thì ban đầu hơi khó khăn. Tôi gợi ý cho nó viết một đoạn ngắn về thành phố nơi mình đang sống, hoặc so sánh cuộc sống thành thị với nông thôn theo ý nó. Ban đầu viết lủng củng lắm, nhưng cứ sửa dần dần.
Kết quả và chút rút kinh nghiệm
Sau khoảng một tuần vật lộn như thế, thằng bé nhà tôi cũng nắm được kha khá kiến thức của Unit 2. Nó không còn sợ sệt khi nhắc đến học tiếng Anh nữa, từ vựng cũng nhớ được nhiều hơn, ngữ pháp cũng áp dụng được vào đặt câu đơn giản. Quan trọng nhất là nó chịu khó học hơn trước.

Theo kinh nghiệm của tôi, để “xử lý” một unit tiếng Anh, nhất là với mấy đứa nhỏ, thì mình phải kiên nhẫn. Đừng có ép quá, chúng nó sợ. Cứ từ từ, tìm cách nào cho nó vui vẻ, dễ tiếp thu thì làm. Mỗi đứa một kiểu, nên cũng phải linh hoạt thay đổi phương pháp cho phù hợp. Đấy, chia sẻ thật lòng của tôi là thế. Hy vọng có ích cho ai đó đang có con học lớp 9.
Leave a Comment